Vương Văn Quảng tiếp tục hỏi lại: “Vậy con có thể nói cho cha biết tại sao con lại muốn có thật nhiều tiền không?”
Vương Kiến Quốc lập tức nói: “Bởi vì nếu có tiền thì có thể tùy ý mua những món đồ con muốn ạ! Nếu có thật nhiều tiền, thì mẹ sẽ không cần chạy khắp nơi để liên hệ đặt đơn hàng, một mình mẹ làm hai công việc, còn phải chăm sóc cho bốn đứa chúng con thì quá mệt ạ! Nếu có thật nhiều tiền, thì lúc mẹ đến nhà người khác mua gà vịt sẽ không cần phải cười rồi trả giá, hơn nữa còn có thể mua nhiều con! Nếu có thật nhiều tiền thì mẹ sẽ không cần xếp hàng đi mua thức ăn lúc trời chưa sáng! Nếu có thật nhiều tiền thì mẹ có thể nhờ bà Trương quay về giúp đỡ, nghe nói tiền lương một tháng của bà Trương là năm mươi tệ, tiền lương của mẹ quá thấp, cơ bản không chi trả được!”
Vương Văn Quảng nghe xong thì vỗ vỗ đầu của Kiến Quốc, trong lòng hơi chua chát.
Anh từ nhỏ đã lớn lên trong một môi trường thuận lợi, cho dù là vì kết hôn với Triệu Trân Trân mà cha mẹ không hỗ trợ anh về mặt kinh tế nữa, nhưng bản thân anh có tiền lương cao, và nhờ sự tính toán chi tiêu kỹ lưỡng của vợ nên cuộc sống trải qua vẫn thoải mái như trước. Sau này anh bị điều xuống nông trường, nếm đủ các loại đau khổ, nhưng ở trong đó thì có tiền cũng không có chỗ để tiêu, hai trăm tệ trên người anh đến lúc ra ngoài vẫn còn lại hơn một trăm tệ.
Nói cách khác, từ trước đến nay, thậm chí đến bây giờ cũng chưa từng nếm trải sự đau khổ của việc thiếu tiền.
Thực ra không cần Kiến Quốc nói anh cũng biết một mình Triệu Trân Trân chăm bốn đứa trẻ là không dễ dàng, không chỉ chịu áp lực tinh thần lớn hơn mà về mặt kinh tế cũng sẽ rất eo hẹp.
Kiến Quốc lén lút quan sát biểu cảm của cha một lúc, hình như là đang vừa xấu hổ vừa ôn hòa, dựa vào kinh nghiệm của thằng bé thì lúc này là lúc tốt nhất để nói chuyện với cha.
Thằng bé mạnh dạn hỏi: “Cha ơi! Mẹ thường nói với chúng con, cha là một người vô cùng thông minh, vô cùng lợi hại, vậy cha có biết rốt cuộc thì làm nghề gì kiếm được nhiều tiền nhất không ạ?”
Vương Văn Quảng thực sự vẫn chưa nghiên cứu việc này, anh do dự một chút rồi nói: “Nghề gì kiếm được nhiều tiền nhất? Nếu là bác sĩ, chắc chắn là cấp bậc cao thì tiền lương mới cao, giáo viên cũng như thế, rất nhiều nghề đều giống như thế, phải làm đến cấp bậc cao thì thu nhập tự nhiên cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Ví dụ như mẹ con, lúc đầu làm ở công đoàn của xưởng bông nhà nước, bây giờ làm phó tổng thư ký ở thị chính, đã cao hơn mấy bậc, tiền lương bây giờ của mẹ con ước chừng cũng một trăm tệ!”
Mắt của Vương Kiến Quốc sáng lên, nói: “Thật ạ, một trăm tệ là rất nhiều đó, con nghe Mai Mai nói cha của em ấy tiền lương một tháng chỉ mới hơn sáu mươi tệ thôi. Mẹ thật là giỏi!”
Vương Văn Quảng cười rất tự hào.
“Nhị Bảo, tiền lương của mẹ con bây giờ là hơn một trăm tệ, cha cũng có hơn tám mươi tệ, nhà chúng ta không thiếu tiền. Hơn nữa, nếu cha được chuyển về Bình Thành, tiền lương cũng sẽ hơn một trăm tệ, cộng với mẹ con sẽ là hơn hai trăm tệ rồi, là gấp hai ba lần những gia đình bình thường đó. Vì vậy lý tưởng của con có phải là nên thay đổi một chút không?”
Vương Kiến Quốc lại gãi gãi đầu, thực ra lúc học lớp ba, giáo viên ngữ văn đã từng ra một bài văn, đề bài là “Lý tưởng của tôi”. Lúc đó Kiến Quốc cảm thấy mẹ chuyển nhà quá mệt, mấy thứ bao lớn bao nhỏ vô cùng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều phải làm phiền ông chú. Vậy nên lúc đó lý tưởng của thằng bé là làm một tài xế, lúc nào muốn chuyển nhà, thằng bé sẽ có thể chở hành lí, chở anh trai và các em còn chở cả mẹ nữa.