Miêu Lan Lan nhíu mày, dùng tông giọng không cao không thấp nói: “Chị Vương, tôi không biết chị nghe thấy điều gì từ những người khác, nhưng tôi bây giờ nói cho chị biết. Tôi, Miêu Lan Lan, mặc dù có chút thèm ăn, vì vậy mới ăn ké cơm của trưởng nông trường Vương mấy lần, nhưng tuyệt đối không có bất cứ ý nghĩ gì với trưởng nông trường Vương. Người đàn ông của chị, chị thấy rất tốt, nhưng anh ta quá già lại còn xấu, hơn nữa trình độ văn hóa cũng không cao, người như thế sao tôi có thể thích cơ chứ?”
Ngưu Thúy Hoa nghe xong lời này thì sững sờ, lập tức lại bất mãn nói: “Anh Vương nhà chúng tôi không già, người trạc tuổi anh ấy trong thôn đều trông già hơn anh ấy. Anh ấy cũng không xấu, đã học đại học mà trình độ văn hóa không cao sao? Cô…”
Lần này không đợi cô ta nói xong, Miêu Lan Lan đã không khách sáo nói: “Chị Vương, đồ chị thích có thể người khác cơ bản không thèm! Nếu không có việc gì khác, thì mời về cho!”
Chị Vương đi ra khỏi sân nhà Miêu Lan Lan, có chút thất thần cũng có chút không cam lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng.
Tuy nhiên, thoạt nhìn hồ ly tinh kia không có điểm nào có vẻ áy náy, chẳng lẽ thực sự không có gì với chồng chị ta?
Chị Vương đi rồi, Miêu Lan Lan vẫn đang kìm nén một bụng tức giận, vốn dĩ cô ta đang đọc một quyển sách liên quan đến giáo dục tâm lý học, nhưng lúc này cũng hoàn toàn không có tâm trạng để đọc tiếp. Nếu như trước đây, lúc cô ta nổi giận, mấy đồ vật trên bàn đoán chừng đều phải “gặp họa”, cô ta sẽ thuận tay lùa mọi thứ xuống đất là một việc rất bình thường.
Nhưng như thế thì sao, ở đây cũng không có cha mẹ cưng chiều cô ta, mấy đồ vật bị lùa xuống đất vẫn phải tự cô ta nhặt lên từng cái từng cái.
Miêu Lan Lan uống một hơi hết nửa ca nước, sau đó lấy giấy bút ra, cúi đầu “múa bút thành văn”, nhưng thực ra cô ta chỉ viết một chữ, đó chính là chữ “nhẫn”.
Hiệu phó Dương đã nhiều lần nhấn mạnh, con người khi sống phải học cách nhẫn nhịn, chuyện nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn chuyện lớn. Hơn nữa với tình hình cô ta bây giờ, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều không thể hấp tấp hoảng sợ. Bởi vì một khi kích động thì có thể sẽ rơi vào bẫy của người khác, nhưng nếu nhẫn nhịn một lúc thì người khác sẽ không đạt được mục đích.
Chính vì nhớ đến điểm này nên lúc nãy cô ta cũng không hốt hoảng chút nào.
Vốn dĩ cô ta cây ngay không sợ chết đứng, chẳng qua là ăn ké mấy bữa mà thôi, hơn nữa tiền của bữa ăn cũng không thấy trưởng nông trường Vương lấy tiền của cá nhân trả nên khả năng là tài sản tập thể của nông trường. Cô ta với tư cách là một nhân viên của nông trường thì dựa vào cái gì mà không thể ăn?
Miêu Lan Lan viết một hơi hết ba trang giấy lớn mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Ban đầu, cô ta cho rằng việc này đã kết thúc rồi, nhưng điều cô ta không ngờ đến là hôm sau Ngưu Thúy Hoa vậy mà tìm đến trường học.
“Cô Miêu, hiệu phó Dương bảo cô qua đây một lát!”
Lúc này Miêu Lan Lan vừa dạy xong tiết đầu tiên, còn tiết thứ hai chưa dạy. Cô ta nghỉ ngơi một chút ở văn phòng, uống nửa ly nước rồi định đi ra ngoài, nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: “Có việc gì gấp sao? Đợi tôi…”
“Cô khoan lên lớp, vẫn là nên qua đây xem một chút đã!”
Miêu Lan Lan vội vàng chạy đến văn phòng, Ngưu Thúy Hoa nước mắt nước mũi giàn giụa đang khóc lóc kể lể với hiệu phó Dương, mặt hiệu phó Dương vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy cô ta đến thì trực tiếp hỏi: “Cô Miêu, cô quen với trưởng nông trường Vương sao?”
Miêu Lan Lan lắc đầu, nói: “Không quen!”
Hiệu phó Dương cười rồi nói với Ngưu Thúy Hoa: “Chị Vương, có lẽ chị hiểu lầm rồi, cô Miêu rất nghiêm túc với công việc, buổi sáng đi dạy, tan học mới trở về nông trường, cơ bản không có thời gian nghĩ đến việc khác. Lại nói, cô ấy và trưởng nông trường Vương xưa nay không quen biết, có lẽ còn không quen biết bằng tôi với trưởng nông trường Vương, nói thật thì tôi còn thực sự không biết cậu ấy đã có gia đình!”