Ánh mắt Triệu Trân Trân sáng lên, nói: “Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi. Thời gian của giáo sư La có tiện không?”
Trương Lộ Lộ bĩu môi, nói: “Thuận tiện, anh ấy là một người đàn ông độc thân, có gì bất tiện chứ!”
Không thể không nói Trương Lộ Lộ làm việc có hiệu suất rất cao. Sau khi xác định cùng Triệu Trân Trân, ngày hôm sau hai giáo sư đã đến nhà rồi.
Người tới trước là Lý Tuệ Mẫn. Thoạt nhìn cô ta rất trẻ tuổi, ngũ quan bình thường, da trắng nõn, có đôi mắt sáng, nhìn người đều là cười híp mắt, một dáng vẻ rất hòa nhã. Cô ta hơi kiệm lời, sau khi chào hỏi khách sáo mấy câu thì lấy từ trong túi ra một tờ đề để cho Kiến Minh làm.
Mặc dù Trương Lộ Lộ không ngừng cường điệu về việc Kiến Minh đã học cùng Chương Văn Điền hơn một năm, còn chưa đến bảy tuổi mà trình độ toán học đã tương đương với học sinh trung học cơ sở. Nhưng Lý Tuệ Mẫn sợ lời của cô ta có hơi quá nên ra đề tương đối bảo thủ, đại khái là trình độ tiểu học lớp năm. Kết quả đương nhiên Kiến Minh đã làm xong rất nhanh, hơn nữa còn hoàn toàn đúng.
Lý Tuệ Mẫn vừa mừng vừa lo. Em học sinh nhỏ này còn thông minh hơn cô ta tưởng tượng. Lúc này cô ta kích động nói: “Phó tổng thư ký Triệu, bạn học Vương Kiến Minh lúc nào có thể bắt đầu học?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Giáo sư Lý đừng khách sáo như thế. Chúng ta nói chuyện riêng cô cứ gọi tôi là Trân Trân là được rồi. Tứ Bảo nhà chúng tôi rất thích học. Bây giờ nó lên lớp một, chương trình học đối với nó quá đơn giản. Tôi đang tiếp xúc bước đầu với trường học để xem đứa nhỏ này rốt cuộc nhảy đến lớp mấy thì tương đối tốt. Bởi vì dựa theo trình độ của nó thì học lớp sáu cũng được. Nhưng tuổi nó quá nhỏ, làm như vậy cũng không thỏa đáng lắm!”
Về điểm này, Lý Tuệ Mẫn thấu hiểu rất rõ. Bởi vì lúc nhỏ cô ta cũng là một mạch nhảy lớp.
“Chị Trân Trân, liên quan đến chuyện nhảy lớp, tôi đề xuất một đề nghị này nhé. Kiến Minh có thể nhảy lên lớp ba trước, từ lớp ba lại nhảy lên lớp năm. Như vậy thì đối với cậu nhóc mà nói là không có áp lực gì, hơn nữa tuổi tác so với các bạn học cùng lớp cũng không có cách biệt quá lớn. Chờ sau khi lên trung học cơ sở rồi thì căn cứ theo tình hình cụ thể để tính tiếp.”
Triệu Trân Trân cảm thấy ý kiến này của cô ta không tệ, cười nói: “Giáo sư Lý nói không sai. Liên quan đến việc sắp xếp thời gian học của Kiến Minh, cô có yêu cầu gì không?
Lý Tuệ Mẫn lắc đầu nói: “Không có yêu cầu gì, thứ bảy chủ nhật đều có thời gian. Lúc bình thường nếu như Kiến Minh đồng ý học thì sau khi tan học tôi cũng có thể dạy cậu nhóc!”
Kiến Minh sớm đã mong chờ có giáo viên mới đến dạy, cậu nhóc rất vui mừng nói: “Cô Lý, con bằng lòng học!”
Lý Tuệ Mẫn cười với cậu nhóc, quay đầu nói với Triệu Trân Trân: “Chị Trân Trân, tình hình của tôi có lẽ Lộ Lộ đã nói với chị rồi. Trước mắt tôi và chồng sống riêng ở hai nơi, một mình ở trong ký túc xá cho nhân viên của trường. Suy nghĩ đến việc Kiến Minh tuổi còn quá nhỏ, thứ bảy chủ nhật còn dễ nói, nếu như ngày thường cũng lên lớp thì ước chừng học xong ít nhất cũng phải tám giờ tối rồi. Công việc của chị quá bận, hiệu phó Vương lại không ở nhà. Chi bằng như vậy, thứ hai tư sáu mỗi buổi chiều sáu giờ tôi sẽ qua đây dạy, cuối tuần thì chiều thứ bảy và sáng chủ nhật, chị thấy thế nào?”
Nếu như giáo sư Lý chịu đến nhà dạy học, vậy thì đó thật sự là quá tiện rồi!
Triệu Trân Trân cười nói: “Giáo sư Lý, cô thật sự giúp tôi một việc lớn rồi! Được, nếu như vậy thì tôi an tâm giao Kiến Minh cho cô dạy rồi!”
Lý Tuệ Mẫn cười nói: “Ngày mai là chủ nhật, tôi về trước chuẩn bị một chút, từ ngày mai sẽ bắt đầu lên lớp nhé!”
Triệu Trân Trân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường một cái, đã là mười một giờ rồi, liền nói: “Giáo sư Lý, dù sao cô cũng ở một mình, vậy thì ở lại cùng ăn cơm đi!”