Lý Tuệ Mẫn không giỏi giao tiếp, cô ta vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, không cần đâu chị Trân Trân, tôi đi trước đây!” Nói xong thì cầm túi xách đi.
Lúc xế chiều, Trương Lộ Lộ dẫn anh họ La Tây Thành đến.
Triệu Trân Trân vừa nhìn thấy anh ta, luôn cảm thấy người này vẫn có chút quen mắt. Nhưng cô lại vô cùng xác định trước kia đối với La Tây Thành chỉ là nghe danh tiếng, chưa từng gặp người, hai bên đều là lần đầu tiên gặp mặt.
Vóc dáng La Tây Thành cao gầy, ngũ quan bình thường, điểm đặc biệt nhất chính là một đôi mắt đào hoa mê người. Anh ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu xám, chiếc khăn quàng cổ thắt lỏng, nhìn thấy Triệu Trân Trân thì sững sờ một cái, cười nói: “Chào cô, La Tây Thành!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Giáo sư La mời ngồi!”
Kiến Xương vẫn luôn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, cảm thấy rất hài lòng về thầy giáo này, cảm thấy thấy ấy rất đẹp trai. Thằng nhóc chủ động tiến lên nói: “Thầy La, chào thầy, em là Vương Kiến Xương!”
La Tây Thành cười với Kiến Xương, không kiểm tra tại chỗ như Lý Tuệ Mẫn, mà hết sức ngẫu nhiên xem những bức vẽ trước kia của Kiến Xương, lắc đầu nói: “Tính rập khuôn quá nặng rồi!”
Trương Lộ Lộ giành lấy nhìn kỹ, trợn mắt nhìn anh họ nói: “Anh! Kiến Xương vẽ đủ đẹp rồi. Một đứa trẻ vừa bắt đầu học vẽ không phải là phải học tốt cơ sở sao, làm gì có chuyện rập khuôn chứ, anh đừng nói lung tung!”
La Tây Thành cũng không tức giận, không thèm để ý đến em họ, mà quay đầu nói với Triệu Trân Trân: “Phó tổng thư ký Triệu, cậu bé Vương Kiến Xương này có chút tư chất, nhưng mà nếu như dựa theo con đường bây giờ của cậu bé để học, sớm muộn cũng khiến cho linh khí tiêu tan sạch sẽ. Nhưng mà nếu như là tôi dạy, vậy chắc chắn sẽ càng ngày càng có linh khí!”
Triệu Trân Trân không ngờ người có bề ngoài tốt như vậy lại tùy tiện như thế. Nếu như là người khác nói như thế, có thể cô sẽ cảm thấy người này không đáng tin. Nhưng La Tây Thành nói ra những lời thế này, cô chỉ cười cười, có ý tốt nhắc nhở anh ta: “Giáo sư La, Kiến Xương nhà chúng tôi trước kia là theo giáo sư Điền Nhuận Sinh học đấy!”
Điền Nhuận Sinh có tư cách là tên tuổi lớn, địa vị trong giới mỹ thuật còn cao hơn nhiều so với nhân tài mới xuất hiện như La Tây Thành.
Nào ngờ La Tây Thành rất xem thường nói: “Thì ra là ông ta dạy, chẳng trách lại dập khuôn đến thế!”
Trương Lộ Lộ bĩu môi, đang định nói thì không ngờ đứa con gái trong lòng đột nhiên khóc òa lớn lên. Triệu Trân Trân ân cần hỏi han: “Có phải là con bé đói rồi không?”
Bản thân Trương Lộ Lộ có nguồn sữa không tốt, đều cho con uống sữa bột nên vội vàng ôm con về nhà.
La Tây Thành cười với Triệu Trân Trân nói: “Phó tổng thư ký Triệu, cô đã suy nghĩ xong chưa?”
Nói thật mặc dù Triệu Trân Trân cảm thấy người này có chút danh tiếng, nhưng không đủ chững chạc. Nhưng mà ở nơi này còn có mặt mũi của Trương Lộ Lộ nên đã nói: “Đã suy nghĩ kỹ rồi!” Trong lòng cô dự định để cho Kiến Xương theo anh ta học một thời gian trước, xem hiệu quả như thế nào. Nếu như cảm thấy tốt thì tiếp tục học, nếu như cảm thấy không tốt thì có thể lập tức đổi người.
La Tây Thành cười cười, tiếp tục nói: “Nếu Phó tổng thư ký Triệu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì tôi sẽ nói sơ qua về tiêu chuẩn thu phí. Nếu như đến phòng tranh của tôi học, một tiết học là hai tệ. Nếu như dạy kèm tại nhà, một tiết là bốn tệ. Thông thường một tuần là hai tiết học. Nếu như thêm tiết cũng được, vẫn dựa theo bình thường để thu phí!”
Triệu Trân Trân sửng sốt, cảm thấy học phí này của anh ta hơi cao. Bây giờ người nhận dạy kèm riêng trẻ con trong Bình Thành không phải là quá nhiều, thông thường đến nhà dạy kèm một tiết của lớp văn hóa là một tệ. Nhưng có người cũng ngoại lệ. Ví dụ như Lý Tuệ Mẫn kiên quyết không chịu thu tiền. Nếu như là lớp phụ đạo nghệ thuật, thông thường một tiết chính là hai tệ.