Nhưng nếu như cân nhắc từ một phương diện khác, suy cho cùng La Tây Thành cũng xem như là họa sĩ thành danh, thu phí đương nhiên cao hơn người bình thường. Tính như thế thì một mình tiền phụ đạo của Kiến Xương một tháng đã phải hơn ba mươi tệ. Nhưng nếu như đến phòng tranh học thì có thể tiết kiệm một nửa số tiền. Mặc dù công việc của cô bận rộn, nhưng thông thường cuối tuần tình hình vẫn là không có tăng ca, trên lý thuyết thì đưa đón Kiến Xương đi học chắc hẳn là không có vấn đề.
Triệu Trân Trân cười với Kiến Xương đang giữ vẻ mặt mong chờ, hỏi: “Không biết phòng tranh của thầy La ở đâu?”
La Tây Thành trả lời: “Chính là ở gần Học viện Mỹ thuật của chúng tôi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Triệu Trân Trân chần chừ. Học viện Mỹ thuật ở ngoại ô phía tây, cách nơi này khoảng mười đến mười mấy cây số. Mặc dù bây giờ đường xá trong thành phố đều sửa chữa xong rồi, không gồ ghề như trước kia nữa. Nhưng chỉ là đường trở nên tốt hơn, xe buýt thì vẫn như cũ, không những số chuyến rất ít mà còn không có xe chạy thẳng.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn là cảm thấy đến nhà phụ đạo tương đối thích hợp, nên đã cười nói: “Vậy thì phiền giáo sư La mỗi tuần đến dạy cho Kiến Xương nhé!”
Cấp bậc của La Tây Thành ở Học viện Mỹ thuật là phó giáo sư, mỗi tháng tiền lương cộng thêm tiền trợ cấp cũng có chín mươi tệ. Theo lý mà nói một người đàn ông độc thân như anh ta dù thế nào cũng đủ tiêu đủ dùng rồi. Nhưng mà anh ta quá biết kiếm tiền cũng quá biết tiêu tiền, gần như mỗi tháng đều là thu không đủ chi. Họa sĩ có danh tiếng như anh ta chắc chắn có người đến tận nhà mua tranh, sau khi nhận được tác phẩm đều sẽ gửi một khoản phí nhuận bút. Một phần thu nhập này thông thường còn cao hơn nhiều so với tiền lương.
Nhưng La Tây Thành không có phần thu nhập này. Anh ta là người có chút ngông cuồng, mỗi bức vẽ mà anh ta vẽ đều không chịu để lạc vào tay người khác. Cho nên cuộc sống của anh ta thông thường chính là nửa tháng đầu ăn thịt, nửa tháng sau ăn cháo, thậm chí cháo cũng không có ăn, suýt chút thì phải ăn không khí rồi.
Ví dụ như bây giờ đang là tình huống như thế. Bởi vì mấy ngày trước anh ta lên núi hóng gió, gặp phải một hộ gia đình rất đáng thương nên đưa năm mươi tệ trên người cho người ta hết. Về đến nhà mới nhớ ra đó là toàn bộ tài sản của anh ta, nhưng bây giờ còn cách ngày phát lương đến hơn mười ngày.
Không có cách nào, anh ta chỉ có thể mặt dạn mày dày đi khắp nơi ăn chực cơm. Vốn dĩ đến nhà Trương Lộ Lộ là để ăn ké, không ngờ nghe em họ nói đến chuyện của Vương Kiến Xương thì lập tức tự mình đề cử.
Thật ra thì Trương Lộ Lộ vốn cũng có ý này, chỉ là lo lắng anh ta không chịu dạy trẻ con, nên vừa nghe anh ta tự đề cử thì nhận lời ngay.
La Tây Thành gật đầu nói: “Được, hôm nay là thứ bảy, dứt khoát bắt đầu từ hôm nay đi. Bây giờ là hơn ba giờ, thời gian hoàn toàn kịp, có được không?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, gật đầu.
Kiến Dân và Kiến Xương ở trong nửa gian phòng, căn phòng nhỏ bên trong là dùng để ngủ, nửa căn bên ngoài được bố trí thành phòng sách. Kiến Xương có bàn học của riêng mình, trên đó ngoại trừ bút giấy thường dùng ra thì công cụ dùng để vẽ tranh đều đầy đủ mọi thứ. Lúc này thằng nhóc ngẩng gương mặt nhỏ lên, cười nói: “Thầy La! Thầy đi theo con!”
La Tây Thành gật đầu với Triệu Trân Trân, cười rồi đi.
Kiến Xương và Kiến Minh đều có giáo viên của mình rồi, Kiến Dân có chút ngưỡng mộ. Nhưng mà các môn học cậu bé đều học rất tốt, vốn dĩ không cần phụ đạo ngoài giờ. Hơn nữa vừa rồi cậu bé cũng nghe được học phí phụ đạo một tháng của em ba là hơn ba mươi tệ.
Thật ra Vương Kiến Dân cũng có thứ rất muốn học. Lần này sau khi chuyển đến Bình Thành, trường của cậu bé làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đã tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, có bạn học lớp khác đã biểu diễn đàn piano. Kiến Dân ngay lập tức bị thu hút. Nếu như cậu bé nhắc chuyện này ra thì đoán chừng mẹ cũng sẽ ủng hộ cậu bé. Nhưng nếu như thế thì tiền học phụ đạo một tháng của cậu bé và em ba phải đến sáu bảy mươi tệ!