Triệu Trân Trân nghe nói như thế cũng không tức giận, mà là nhìn chằm chằm mẹ chồng vài giây mới cười nói: “Nếu muốn được người khác tôn trọng, trước tiên phải tôn trọng người khác, chuyện bọn con ly hôn đã thống nhất là không nói cho mấy đứa nhỏ biết. Văn Quảng cũng đã nói cho cha mẹ rồi, nhưng mẹ vẫn nói cho Đại Bảo Nhị Bảo biết. Không chỉ như vậy mẹ còn nói là con bỏ cha bọn nhỏ, có thể cũng sẽ bỏ chúng. Đây là lời mà người làm bà nội nên nói sao?”
Tào Lệ Quyên sửng sốt, bà ta rõ ràng đã dặn Kiến Dân, Kiến Quốc không được nói cho người khác, thế nào mà hai đứa bé vẫn nói ra. Quả thật chuyện này bà ta làm có chút thiếu cân nhắc. Chẳng qua lúc ấy bà thật sự rất lo lắng, con dâu trẻ như vậy, ai cũng nói tình huống của con trai không tốt, nếu không đoạt cháu trai về thì hai người già bọn họ chẳng còn gì để gửi gắm.
Bà ta cười lạnh một cái rồi nói: “Cô cho là cô không nói thì bọn nhỏ sẽ không biết sao? Trong trường đại học có nhiều cặp vợ chồng đều ly hôn để vạch rõ ranh giới, vốn dĩ chuyện này không giấu được, để bọn nhỏ đoán tới đoán lui còn không bằng nói cho chúng biết.”
Triệu Trân Trân nhìn dáng vẻ không chút chột dạ nào của bà ta thu lại nụ cười nói: “Con mặc kệ người khác như thế nào, cũng không quan tâm bọn trẻ nhà người khác thế nào. Đại Bảo Nhị Bảo tuy là thông minh, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa bé, năng lực tiếp nhận không bằng người lớn. Mặc dù chúng đoán được nhưng nói cho cùng cũng không thể xác định trăm phần trăm, đoán được và xác định chính xác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chuyện ly hôn này dù sao cũng là sự thật, nhưng mẹ nói với chúng là con không bỏ cha bọn nó, lời này là như thế nào? Ly hôn là Văn Quảng nói ra, hơn nữa sau khi ly hôn vì để thuận tiện đến nông trường thăm hỏi, con đã chủ động xin điều chuyển công tác, mỗi tuần đều sẽ đưa bọn nhỏ đi thăm anh ấy. Mẹ có thể hỏi Văn Quảng, những nhà khác trong nông trường có ai có thể làm được như vậy? Nếu làm như vậy mà mẹ vẫn cho rằng con không cần cha bọn nhỏ, vậy con đây có một câu đã muốn hỏi rất lâu. Từ khi Văn Quảng bị đẩy tới nông trường, hai người ngay cả thư cũng không dám gửi, càng đừng nói đến thăm anh ấy, đây có phải là đang chuẩn bị vứt bỏ đứa con trai là anh ấy không?”
Tào Lệ Quyên có chút chột dạ, nhưng vẫn lập tức thề thốt phủ nhận: “Văn Quảng là con trai duy nhất của chúng tôi, sao chúng tôi có thể bỏ rơi nó? Chính là thế cuộc quá căng thẳng, Văn Quảng phải đi xuống dưới rèn luyện, nếu chúng tôi lại liên lụy vào, như vậy ngay cả đường lui cũng không có hay sao? Trong thư chú hai nó vẫn nhấn mạnh, không cho chúng tôi dính dáng tới chuyện của nông trường, chuyện này cũng không có cách nào.” Nói tới đây bà ta tạm dừng một chút rồi mới nói thêm: “Tuy chúng tôi không ra sức, nhưng cuộc sống hàng ngày của Văn Quảng ở nông trường cũng không dễ dàng, chỗ nào cũng cần đến tiền, không phải tôi đã cho nó một ngàn tệ sao?”
Ý của bà ta là Triệu Trân Trân ra lực, nhưng bọn họ ra tiền.
Triệu Trân Trân lấy ra chìa khóa từ trong túi, đi vào trong phòng, mở ngăn tủ bí mật lấy ra một xấp tiền được gói gọn nói: “Nói thật với mẹ, ở nông trường Văn Quảng căn bản là không cần đến tiền, có tiền cũng không có chỗ tiêu, tiền này là con cần. Lúc ấy con chủ yếu lo lắng tiền lương của một mình con nuôi bốn đứa nhỏ có hơi quá sức, con giữ lại vì để dự phòng chuyện không may cần đến. Bây giờ đã không cần dùng đến, mẹ cầm lại đi.”
Tào Lệ quyên do dự vài giây, cầm tiền cho vào trong túi nói: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện cô nói dối, chuyện đã qua không nhắc đến nữa. Hôm nay tôi đến thăm mấy đứa nhỏ, cô gọi bọn nhỏ ra cho tôi gặp đi, sau khi gặp bọn nhỏ tôi sẽ đi.”
Triệu Trân Trân nhẹ giọng châm biếm nói: “Mẹ coi thường con, con cũng rất không thích mẹ, điều này chúng ta đều rất rõ ràng, cho nên mẹ đối với con như thế nào từ trước đến nay con đều không tức giận, dù sao trong mắt mẹ con cũng không khác gì người ngoài. Nhưng nếu liên quan đến bọn nhỏ, chắc chắn con sẽ không thể bỏ qua.