Vốn con nghĩ là, dù hai người đối xử với con rất tệ, nhưng đối với bọn nhỏ cũng rất tốt. Con hy vọng trên đời này con của mình có thể có càng nhiều người yêu thương chúng cho nên trước đây mới có thể chủ động đưa chúng đến thăm hai người. Nhưng sau khi Văn Quảng gặp chuyện không may, mẹ vì muốn cướp con của con lại có thể nói với chúng là con sẽ không cần bọn chúng nữa. Đây là vấn đề mấu chốt, mẹ đã chạm đến giới hạn của con, cho nên về sau hai người muốn thăm cháu nội, chỉ sợ cũng không dễ dàng như thế.”
Tào Lệ Quyên vừa nghe những lời này thì sốt ruột nói: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào. Cô đã ly hôn với Văn Quảng, cô không còn là người nhà họ Vương chúng tôi nữa, nhưng mấy đứa bé là cháu nội nhà họ Vương, chúng tôi đến thăm chúng không ai có thể ngăn được!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Đúng vậy, con và Văn Quảng đã ly hôn, nhưng không lâu trước đó đã lại tái hôn. Hai người muốn đến thăm cháu nội cũng không phải là không được, chỉ là có vài điều kiện.”
Tào Lệ Quyên lập tức hỏi: “Điều kiện gì?”
Triệu Trân Trân khẽ cười nói: “Rất đơn giản, thứ nhất, vấn đề này mẹ nên có lời nhận lỗi với con, không chỉ bằng lời mà còn phải viết một bản giải thích không dưới năm trăm chữ. Thứ hai, mẹ phải giải thích trước mặt bọn nhỏ, làm sáng tỏ lời nói dối là con không cần bọn nhỏ, giải thích rõ đó là vì mẹ muốn tranh quyền nuôi nấng bọn chúng nên mới nói như vậy. Thứ ba, đúng là bây giờ con chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nhưng con lên chức bằng chính những cố gắng nỗ lực của bản thân, không hề liên quan chút nào đến chú hai của Văn Quảng. Nếu mẹ không tin, có thể viết thư đi hỏi, lần sau nếu lại để con nghe thấy những lời như vậy con sẽ không khách sáo như hôm nay đâu. Thứ tư, nếu mẹ làm được ba điều trên, mỗi tháng có thể đến thăm bọn trẻ hai lần.”
Nghe xong những lời này, Tào Lệ Quyên tức giận đến tưởng như phát điên lên, bà ta có thân phận gì? Chính là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tiếp nhận nền giáo dục có chất lượng tốt nhất của Trung Quốc và cả giáo dục phương Tây. Hơn nữa, trước khi về hưu còn là phó viện trưởng có địa vị xã hội rất cao, người như Triệu Trân Trân có thể so sánh sao?
Quả thật, bây giờ cô đúng là phó tổng thư ký thị chính, luận về cấp bậc cũng rất cao, nhưng kiểu nhân viên như cô có rất nhiều. Một người chỉ có trình độ văn hóa tiểu học thế mà có thể làm đến chức phó tổng thư ký của thị chính, nói ra không bị cười chết hay sao? Nếu không phải dựa vào cô nóng vội và luồn cúi thì làm sao có thể?
So ra thì không giống với bà ta, có thể từng bước một được đề bạt lên vị trí phó viện trưởng bệnh viện không chỉ dựa vào trò khôn vặt mà phải thật sự có năng lực.
Bà ta chợt từ sô pha đứng lên, hung hăng trừng mắt Triệu Trân Trân, nói: “Cô nằm mơ đi!”
Triệu Trân Trân cũng không tức giận, cô cũng đứng lên, đi đến trước bàn ăn, vừa chậm chạp thu dọn bát đũa vừa nói: “Nếu mẹ cảm thấy điều kiện của con khó có thể chấp nhận, vậy thì rất đơn giản, về sau đừng tới thăm đứa nhỏ nữa!”
Tào Lệ Quyên cười lạnh nói: “Bọn nhỏ đúng là do cô sinh ra, nhưng chúng không phải là tài sản sở hữu của riêng cô, không phải cô nói không cho gặp thì sẽ không gặp!” Bà ta nói xong những lời này thì tự mình đi đến phòng bên cạnh gọi ba đứa nhỏ đến.
Điều kiện cách âm của nhà mái bằng vốn rất kém, tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng, nhưng cửa phòng bọn nhỏ mở ra vẫn có thể nghe được một chút. Triệu Trân Trân không muốn mình và Tào Lệ Quyên tranh chấp ở trước mặt bọn nhỏ, vẻ mặt như thường hỏi: “Đại Bảo, con làm bài tập xong chưa?”
Từ trước đến nay Vương Kiến Dân luôn cẩn thận, cậu bé chăm chú quan sát vẻ mặt của mẹ. Tuy rằng lộ ra vẻ thản nhiên, tươi cười như trước đây, nhưng hình như có chút miễn cưỡng. Cậu bé nhìn nhìn bà nội đứng bên cạnh cũng đang cười, nhưng cười rất miễn cưỡng, căn bản không thể che giấu được vẻ mặt tức giận.