Tào Lệ Quyên vẫy tay với cháu trai nói: “Đại Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo mau tới đây, xem bà nội mang gì đến cho các cháu này.”
Kiến Dân nhìn mẹ, lần này Triệu Trân Trân không giống trước kia, cô giống như không nghe thấy lời Tào Lệ Quyên nói. Chẳng những không bảo cậu bé đáp lại, ngược lại còn nói: “Đại Bảo, giúp mẹ bưng chén đĩa qua đây.”
Vương Kiến Dân gật gật đầu, không nhìn bà nội nữa.
Kiến Xương nhìn mẹ, lại nhìn anh cả, lại nhìn thịt trong tay Tào Lệ Quyên nuốt nuốt nước miếng, nhưng cũng cầm chén đĩa đi theo phía sau Kiến Dân.
Kiến Minh cầm bát cơm nhỏ của mình, nói: “Mẹ, con không thích ăn thịt khô.”
Bốn mẹ con đều đi vào phòng bếp, Tào Lệ Quyên ôm một bụng tức giận ngồi ở sô pha một lát, nhìn thời gian không còn sớm, chỉ có thể chán nản rời đi.
Trở lại nhà mình, bà ta vô cùng tức giận đem chuyện hôm nay kể cho chồng nghe.
Vương Giá Hiên cũng không phát biểu quan điểm của mình ngay, mà rót cho bà ta một chén trà nóng rồi mới nói: “Vừa rồi tôi còn không yên tâm, trời đã tối rồi. Một mình bà trở về như thế nào? Đường xa như vậy, chắc là phải đi hết một tiếng?”
Tào Lệ Quyên một hơi uống hết nửa chén trà, nói: “Không đến nỗi vậy, đúng lúc tôi gặp được một chiếc xe ba bánh, mất hai hào người ta chở đến thẳng đầu ngõ.”
Vương Giá Hiên cau mày uống một ngụm trà nói: “Lệ Quyên à, trước tiên bà bớt giận đã, dù nói gì đi nữa thì Triệu Trân Trân cũng là con dâu nhà chúng ta, cô ta sẽ không làm lớn chuyện đâu.”
Tào Lệ Quyên bĩu môi nói: “Hôm nay ông không thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô ta đâu, nói xin lỗi đã không có khả năng rồi, còn muốn tôi viết bản kiểm điểm, thật sự nghĩ mình là lãnh đạo chắc? Thật là buồn cười. Tôi cảm thấy rất khó hiểu, chẳng qua cô ta chỉ tốt nghiệp tiểu học, năng lực công tác cũng chẳng có gì nổi bật, sao mà thoáng cái đã được đề bạt lên làm phó tổng thư ký thị chính? Ở chỗ này chắc chắn có vấn đề, hay là tôi đi thị chính báo cáo tình huống này nhé?”
Vương Giá Hiên không đồng ý nói: “Bà tới thị chính tìm ai? Tìm phó thị trường Lý à? Tuy ông ấy có quan hệ tốt với chú hai, cũng chiếu cố chúng ta, nhưng bà có nghĩ tới hay không, phó thị trưởng Lý chính là người được phân công quản lý nhân sự hành chính. Việc đề bạt vị trí phó tổng thư ký nhất định phải qua tay ông ấy, nói cách khác phó thị trưởng Lý cũng rất tán thành Triệu Trân Trân. Chúng ta nếu chỉ vì chút việc riêng mà tìm ông ấy, chẳng những không đạt được mục đích mà rất có thể còn có kết quả ngược lại. Nếu cô ta đem tất cả chuyện tình nói cho phó thị trưởng Lý, không chừng phó thị trưởng Lý sẽ không đứng về phía chúng ta.”
Tào Lệ Quyên trừng mắt liếc chồng một cái, nói: “Ý của ông là tôi làm sai? Vốn Văn Quảng bị đi cải tạo thì Triệu Trân Trân đã ly hôn để phân rõ ranh giới, đây là bỏ rơi Văn Quảng, hơn nữa cô ta trẻ tuổi như vậy, cứ ở vậy được mới là lạ. Nếu mà cô ta đi bước nữa, chẳng lẽ có thể mang theo bọn trẻ? Tôi nói trước với bọn nhỏ thì có cái gì không tốt? Nếu không khi chuyện xảy ra sẽ càng đả kích bọn nhỏ hơn.”
Vương Giá Hiên cau mày, vỗ vỗ vai vợ nói: “Lệ Quyên, tôi biết mấy năm nay bà vì gia đình chúng ta mà trả giá không ít, nhất là trong chuyện giáo dục con trai cũng tốn rất nhiều công sức. Tuy rằng tư chất của Văn Quảng rất tốt, nhưng thằng bé có ngày hôm nay không thể không kể đến công lao bà dốc lòng bồi dưỡng. Ví như một cây non trưởng thành một cây đại thụ, nhưng cái cây này bị người khác mang đi, là ai cũng sẽ tức giận. Nhưng chúng ta là cha mẹ, cho tới bây giờ chúng ta không chi phối được con cái. Mấy năm nay bọn chúng thật sự rất hạnh phúc, ly hôn là việc bất đắc dĩ, căn bản không phải chính thức ly hôn, cho nên vấn đề tái giá mà bà nói e rằng không quá thực tế.”
Tào Lệ Quyên nghe đến đây mới biết thế mà lần này chồng mình lại không ủng hộ mình. Điều này lại càng làm cho bà ta tức giận, bất mãn nói: “Tôi biết nhà họ Vương các người đều thích người làm quan. Ông không nỡ bỏ một người con dâu làm quan, bởi vì cảm thấy đi ra ngoài nói ra rất có thể diện .