Nhưng tôi nói cho ông biết, người làm quan như cô ta còn không biết làm cách nào mà đạt được đâu. Ngày mai tôi phải đi thị chính hỏi một câu, vì sao một người chỉ có trình độ văn hóa tiểu học cũng có thể làm phó tổng thư ký.”
Trước kia khi vợ tức giận, Vương Giá Hiên luôn phải dỗ dành một chút. Nhưng lần này lại mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Lệ Quyên, về sau tôi hy vọng bà không hơi một chút lại nói đến vấn đề bằng cấp. Tôi biết bà học rất giỏi, chẳng những học đại học ở trong nước mà còn ra nước ngoài học khoa y ở trường đại học tốt nhất. Bằng cấp thấp chưa hẳn năng lực cũng thấp, Quế Sinh chính là một ví dụ tốt nhất. Hồi nhỏ chú ấy học cũng không tốt, học xong cấp hai đã nhập ngũ, nếu theo như bà nói, chú ấy cũng là người không có văn hóa, nhưng bây giờ cũng làm đến phó bộ trưởng bộ tài chính đấy thôi.”
Tào Lệ Quân bĩu môi nói: “Triệu Trân Trân có thể so với Quế Sinh sao?”
Vương Giá Hiên thở dài một hơi nói: “Bản chất người với người không có gì khác nhau, cấp bậc của chú hai ở tầm tuổi này của Triệu Trân Trân còn không cao bằng nó đâu!”
Tào Lệ Quyên ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Vương Giá Hiên thở dài một hơi, nói: “Cho nên, sau này chúng ta nói chuyện, làm việc cũng không thể giống như trước đây.”
Tào Lệ Quyên bĩu môi nói: “Tôi mặc kệ ở bên ngoài cô ta oai phong như thế nào, tôi không sợ cô ta. Tôi là mẹ chồng của cô ta, vì điều này cô ta phải nghe lời tôi!”
Nhìn vợ khăng khăng một mực, Vương Giá Hiên đột nhiên nói: “Lệ Quyên, điều mình không muốn thì cũng đừng ép buộc người khác, trước kia không phải cũng luôn đối nghịch với mẹ tôi sao? Bà ấy nói gì bà cũng có nghe đâu.”
Nhắc tới mẹ chồng, Tào Lệ Quyên lại đầy một bụng tức giận, nhìn không được thốt ra: “Mẹ cả đời ở nhà làm nội trợ, bà ấy có thể so sánh với tôi sao?”
Vương Giá Hiên bất đắc dĩ cười cười, nói: “Đúng là không thể so sánh được với bà, nhưng bà ấy cũng là trưởng bối của bà!”
Tào Lệ Quyên cười nhạt một tiếng, đừng dậy đi vào buồng trong.
Hai người vì vậy mà chiến tranh lạnh, liên tiếp vài ngày không ai nói chuyện với ai.
Mắt thấy đã sắp đến năm mới, trong lòng Tào Lệ Quyên vô cùng nhớ các cháu, nhưng trải qua sự việc lần trước, bà ta sẽ không đến nữa. Hơn nữa, chồng cũng không đứng về phía bà ta, nghĩ tới nghĩ lui, bà ta viết cho Vương Văn Quảng một bức thư, đem lý do từ chối của Triệu Trân Trân nói phóng đại gấp đôi. Hơn nữa còn liệt kê ra mấy điều kiện của cô ta, nói việc này quá vô lý.
Vương Văn Quảng hồi âm cũng rất nhanh, cũng rất đơn giản. Trừ việc ân cần hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của cha mẹ. Về chuyện bọn nhỏ chỉ nói một câu: Tất cả đều nghe vợ anh Triệu Trân Trân.
Tào Lệ Quyên cảm thấy đứa con này nuôi mất công rồi, bây giờ đã nghe lời vợ răm rắp.
So với Vương Văn Quảng, ngược lại gần đây chồng bà ta Vương Giá Hiên càng có nhiều thay đổi. Chẳng những sáng sớm mỗi ngày đều đi mua đồ ăn sáng. Nếu hôm nào bà ta đi bệnh viện khám bệnh, buổi trưa trở về, cơm trưa thường là đã làm xong, tuy rằng hương vị không tốt lắm. Nếu như bà ta không đi khám bệnh, Vương Giá Hiên càng dành nhiều thời gian cho bà ta, hoặc là nhìn bà ta vẽ tranh, hoặc là pha một bình trà hai người ngồi trò chuyện.
Vì vậy nửa tháng trôi qua, có một ngày lúc họ ăn cơm trưa, cơm trưa hôm nay là Tào Lệ Quyên nấu, có thịt, có cá, so với ngày thường phong phú hơn nhiều, nhưng Vương Giá Hiên chỉ ăn hai miếng đã đặt đũa xuống.
Tuy không thường xuyên nấu cơm, nhưng Tào Lệ Quyên vẫn luôn tự tin tay nghề nấu ăn của mình sẽ không thụt lùi, nên bà ta hỏi: “Ông làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái sao?”
Vương Giá Hiên thở dài một hơi, nói: “Không phải, đột nhiên tôi nghĩ đến, Đại Bảo, Nhị Bảo còn có Tam Bảo đều thích ăn cá, con cá này ngon như vậy mấy đứa chúng nó không có để ăn!”
Tào Lệ Quyên nhất thời mất hứng nói: “Ông có ý gì? Muốn tôi đồng ý điều kiện của Triệu Trân Trân à?”