Vương Giá Hiên cảm thấy bà ta có vẻ đã hòa hoãn hơn, liền nói: “Đương nhiên không thể đồng ý tất cả, nhưng bà không suy nghĩ đã nói cho bọn nhỏ chuyện ly hôn, còn nói nhiều điều không nên nói, nói xin lỗi cũng không có gì quá đáng. Nói với bọn nhỏ, bọn chúng cũng sẽ không oán trách bà. Dù sao chúng ta cũng vì muốn tốt cho bọn chúng, chỉ sợ bọn chúng đi theo mẹ chịu khổ, trải qua cuộc sống vất vả.”
Tào Lệ Quyên không muốn ăn cơm nữa, buông đũa đi vào phòng nằm.
Nhưng mà sau vài ngày đấu tranh, cuối cùng bà ta cũng đồng ý đề nghị của chồng.
Hai ông bà thống nhất được ý kiến nên vào sáng chủ nhật đi đến khu nhà tập thể của trường đại học.
Lúc này nhà họ Vương rất náo nhiệt, Lý Mẫn Tuệ và Kiến Minh học trong phòng học của bọn nhỏ. La Tây Thành và Kiến Xương cũng đã ở trong phòng học. Nhưng mới học được một nửa, vì để quan sát nhánh cây rì rào đung đưa trong gió lạnh, thầy trò hai người đã đứng trong sân rất lâu rồi, đang cười nói vui vẻ.
Triệu Trân trân và Kiến Dân đang ở phòng khách, một người làm bài tập, một người xem tài liệu.
Vương Giá Hiên nhìn chằm chằm La Tây Thành, nhận ra đây là con trai út của lão La, nghiêm túc nói: “Tây Thành, lát nữa hai bác và mẹ bọn nhỏ có chuyện quan trọng cần nói, cháu mang Kiến Xương vào phòng trước nhé.”
La Tây Thành ở một số vấn đề có chút hồ đồ, nhưng có lúc anh ta cũng vô cùng tinh ý. Anh ta liếc mắt một cái cũng nhận ra sắc mặt hai người này không tốt. Vì vậy, chẳng những mang Kiến Xương đi còn gọi cả Kiến Dân, Kiến Minh và giáo sư Lý Mẫn Tuệ cùng nhau ra ngoài. Anh ta nói là bọn họ cùng nhau đi ngắm hồ Bạch Long trong trường đại học.
Anh ta nghe nói mùa đông hồ Bạch Long cũng không đóng băng, từ lâu đã vô cùng cảm thấy hứng thú.
Kiến Xương và Kiến Minh đều vô cùng vui vẻ đi theo anh ta, nhưng Kiến Dân không yên tâm, ra khỏi ngõ nhỏ lại quay trở về.
“Con vì nể mặt Văn Quảng nên gọi hai người một tiếng cha mẹ, dù sao thì hai người cũng là ông bà nội của mấy đứa nhỏ. Sau này, hai người đến thăm bọn nhỏ, con cũng sẽ nhiệt tình đối đãi với hai người giống trước đây. Nhưng trước hết phải làm theo điều kiện của con, không thể thương lượng, các điều kiện đều phải làm mới được.” Đối diện với ánh mắt sắc bén của cha mẹ chồng, Triệu Trân Trân không sợ hãi chút nào.
Vương Giá Hiên không ngờ thái độ của cô lại kiên quyết đến vậy, không nhịn được cười chế giễu một tiếng nói: “Dù sao thì chúng tôi cũng là người lớn, cô là bậc con cháu, trong nhà không phải cô muốn làm gì cũng được. Đúng là bây giờ cô có thể lên làm phó tổng thư ký, có lẽ trong công tác cô thật sự rất cố gắng nỗ lực. Nhưng sau này cô sẽ hiểu, quan trường hỗn loạn, chỉ có năng lực là không được. Trên đời này người tài giỏi hơn rất nhiều, hoặc là có bối cảnh nhất định. Cô nếu vẫn còn muốn thăng chức, chú hai của Văn Quảng chính là chỗ dựa vững chắc. Cho nên con người không nên quá thiển cận, cũng không thể quá cực đoan, vì thế cô nhường một bước, chúng tôi nhận lỗi trước mặt bọn nhỏ, chuyện này coi như cho qua.”
Triệu Trân Trân lắc đầu không chịu nhượng bộ, cô nói: “Con thừa nhận năng lực của mình có hạn, bây giờ làm phó tổng thư ký đã là cố hết sức, hơn nữa cũng không quá cảm thấy hứng thú với chốn quan trường, về sau có thể thăng chức hay không con căn bản cũng không quan tâm.”
Vương Giá Hiên nhíu nhíu mày, theo ông ta thấy, thái độ của Triệu Trân Trân không hề sợ hãi, hoặc là có chỗ dựa vững chắc khác, hoặc là cô thật sự không có kế hoạch cho con đường làm quan của mình. Nếu như là vế trước, ông ta và vợ tạm thời nhượng bộ vẫn còn có ý nghĩa. Nếu là trường hợp thứ hai thì hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa.
Ông ta do dự vài giây mới lạnh lùng nói: “Triệu Trân Trân, chúng tôi đã đưa ra đủ thành ý nhưng cô vẫn không chịu nhượng bộ, vậy ngày khác chúng ta bàn lại, giờ chúng tôi đi về trước.”