Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 682 - Chương 682:

Chương 682:

Đi xe buýt rất bất tiện, nên khi người dân ra ngoài vẫn chọn đi bộ, vì không phải nhà nào cũng có xe đạp, xe ba gác.

Thị trưởng Trần đã đến thủ đô một lần vào giữa năm, lúc đó thủ đô mở hàng chục tuyến xe buýt mới, xe điện có ray mới kéo theo những toa xe dài rất nổi bật, hơn nửa số chuyến cũng nhiều, rất thuận tiện cho người dân đi lại.

Vì vậy, anh ta đã ấp ủ ý định.

Theo quy định trước đây, người được sắp xếp cùng thị trưởng Trần đến thủ đô là trợ lý Trương, tổng thư ký Phí và các nhân viên tháp tùng khác. Nhưng lần này anh ta còn đi cùng một phó thị chính và tổng thư ký Phí được thay thế bằng Triệu Trân Trân.

Chắc chắn trong lòng Tổng thư ký Phí sẽ có ý kiến, nhưng với loại chuyện này dù có ý kiến đi nữa thì cũng không có cách nào để nói trực tiếp.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi trùng sinh, Triệu Trân Trân đến thủ đô.

Thủ đô vẫn là thủ đô ấy, tuy cổ kính, uy nghiêm nhưng đâu đâu cũng tràn đầy sức sống.

Trợ lý Trương nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Triệu Trân Trân đến thủ đô vì vậy anh ta đã đặc biệt dành nửa ngày để cùng cô đi một vòng quanh Thiên An Môn.

Mặc dù Triệu Trân Trân không hứng thú lắm nhưng cô vẫn đồng ý.

“Tiểu Triệu, có phải cô cảm thấy thủ đô rất lớn không?”

Triệu Trân Trân gật đầu, sửa lại khăn quàng cổ rồi cô nói: “Đúng là rất lớn, nhưng khí hậu không tốt bằng Bình Thành của chúng ta, gió thực sự rất mạnh!”

Trợ lý Trương đắc ý nở nụ cười, chỉ chỉ phía trước nói: “Vậy chúng ta đến phía trước chụp một tấm đi!”

Chụp ảnh xong, hai người đến Vương Phủ Tỉnh cách đó không xa.

Lần này đến Bắc Kinh Triệu Trân Trân mang theo một ít tiền, dự định mua một số quà Tết mang về cho bọn trẻ. Tuy nhiên, sau khi đi dạo một vòng trung tâm mua sắm cô phát hiện ra rằng đồ ở đây thực sự quá đắt! Ở quầy quần áo, cô nhắm được một chiếc áo khoác màu xanh xám, không phải vải bông mà làm bằng vải nỉ rất mỏng, rất trang trọng phẳng phiu và cũng rất phong cách. Kiến Dân và Kiến Quốc đều mặc được, nhưng vừa hỏi giá thì những ba chục tệ! Cô cân nhắc một lúc, thứ nhất là giá cả đắt đỏ, thật ra trẻ con cũng không cần mặc đẹp như vậy, số vải vụn trước đây mua ở xưởng bông đã dùng gần hết, nhưng vài hôm trước Thẩm Lỵ Lỵ đến thăm có mang đến một bao vải vụn, còn có bông nguyên chất và vải nỉ. Vừa rồi cô đã nhìn kỹ chiếc áo lúc nãy rồi, quay về tự may cũng làm được tám chín phần tương tự mà lại còn chẳng cần tiêu đồng nào.

Quay đi quay lại, cuối cùng chỉ mua được mấy cân đồ ăn vặt ở quầy đồ ăn.

Trợ lý Trương và Triệu Trân Trân hoàn toàn trái ngược nhau, một mình anh ta ăn no cả nhà cũng không đói, bây giờ lương của anh ta cao như vậy, mua đông mua tây mua cả đống, cuối cùng chỉ vào một chiếc áo khoác nam nói: “Tiểu Triệu, cô thấy chiếc áo khoác này thế nào?”

Anh ta chỉ vào một chiếc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh xám, tay nghề và đường may nhìn qua đều rất tỉ mỉ, chất liệu cũng tốt. Triệu Trân Trân đi lên sờ thử, chất liệu vải nỉ bông rất mịn tinh tế, cô gật đầu nói: “Không tệ!”

Trợ lý Trương đứng trước gương soi tới soi lui hai lần, cảm thấy rất được nên nói với người bán hàng: “Lấy cho tôi hai cái!”

Anh ta lấy tờ hóa đơn rồi đi thanh toán, Triệu Trân Trân cầm hai chiếc áo khoác trên tay đứng đợi ở chỗ cũ.

“Triệu Trân Trân!”

Cô đang chăm chú nhìn chiếc áo khoác nam trên quầy, thầm nghĩ lúc về may cho Vương Văn Quảng một chiếc nên không để ý đến người bên cạnh, đột nhiên có người gọi mình, cô vô thức quay sang nhìn.

Vậy mà lại là Lư Chí Vĩ.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh xám, gương mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, đứng giữa đám đông nhìn rất bắt mắt.

Cô đã biết tình hình của Lư Chí Vĩ từ trợ lý Trương. Sau khi tổ công tác giải thể, Vương Quế Sinh trở thành phó bộ trưởng bộ tài chính, ông ta cũng mang theo nhiều cấp dưới.

Bình Luận (0)
Comment