Ông ta luôn là một người có thiện chí, không giống như cục trưởng Từ lúc còn ở tổ công tác thì toàn dùng quê hương mình làm nơi khai đao. Ngược lại Vương Quế Sinh luôn quan tâm đến Bình Thành nhiều hơn, về việc đối xử với người của mình ông ta cũng như vậy. Mặc dù nghiêm khắc mà nói thì Lư Chí Vĩ không phải là người của ông ta, hơn nữa còn là con trai của kẻ đối đầu với ông ta là tư lệnh Lư. Nhưng chàng trai trẻ này khá có năng lực, cũng coi như trung thành tận tâm với ông ta, nên ông ta sắp xếp cho anh ta làm một vị trí chủ nhiệm văn phòng ở bộ tài chính.
Vị trí này không cao cũng không thấp, nói trắng ra là quản lý tất cả công việc vặt vãnh hàng ngày. Lúc trước ở tổ công tác Lư Chí Vĩ cũng chịu trách nhiệm về mảng này nên có nhiều kinh nghiệm làm việc.
Triệu Trân Trân mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, chủ nhiệm Lư cũng ở đây à!”
Lư Chí Vĩ tiến lên vài bước đứng bên cạnh cô, trên mặt anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt nói: “Chúc mừng cô thăng liền hai cấp, lần này cô đi theo thị trưởng Trần đúng không?”
Triệu Trân Trân gật đầu thận trọng nói: “Đúng vậy.”
Lư Chí Vĩ thấy cô vẫn như cũ mang dáng vẻ xa cách ngàn dặm thì cũng không còn tức giận như trước nữa, thấy cô cố ý né tránh, ngược lại anh ta càng chắc chắn một điều. Tuy rằng cảm thấy có chút vô lý nhưng quả thực trong lòng anh ta rất vui, nên anh ta chẳng quan tâm đến thái độ của cô chút nào.
“Triệu Trân Trân, thích ứng với vị trí công tác mới của cô thế nào rồi? Có thấy viết bản thảo có khó không?”
Triệu Trân Trân sững sờ, đột nhiên nghĩ đến kiếp trước khi cô là người quản lý ủy ban cách mạng, mỗi khi phải viết bài phát biểu cô luôn trì hoãn rồi lại trì hoãn.
Cô lắc đầu cười nói: “Tôi phải cảm ơn tổ chức đã đào tạo tôi, sau khi làm việc ở huyện Huệ Dương và trường tiểu học nông trường, luôn có những đồng nghiệp nhiệt tình dạy cho tôi, trong đó có việc viết báo, bây giờ việc này đối với tôi mà nói không thành vấn đề!” Lời này của cô không hề khiêm tốn, nhưng về cơ bản thì đây là sự thật. Trải qua thời gian hơn một tháng thích ứng, bây giờ bất luận là dạng bài phát biểu nào, thậm chí là luận văn dài hơn cũng đều không làm khó được cô.
Lư Chí Vĩ có chút bất ngờ, liếc thấy trợ lý Trương đã đi tới, anh ta đứng ở một bên nói: “Xem ra phó tổng thư ký Triệu không giống trước đây, năng lực tiến bộ rất nhiều rồi!”
Triệu Trân Trân không nói lời nào mà mỉm cười với trợ lý Trương.
Trợ lý Trương trực tiếp đi đến vỗ vai Lư Chí Vĩ nói: “Chủ nhiệm Lư, chúng ta thật sự có duyên, ở đây cũng có thể gặp nhau! Trước đây ở Bình Thành thân phận của anh khá đặc thù, tôi luôn muốn mời anh dùng bữa nhưng chưa có cơ hội. Chọn ngày không bằng gặp ngày, không biết chủ nhiệm Lư có nể mặt lát nữa cùng ăn bữa trưa không?”
Lư Chí Vĩ cười nói: “Nơi này không phải Bình Thành, nếu hai người đã đến thủ đô thì tôi nên là người mời khách mới đúng, phía trước không xa có một nhà hàng quốc doanh rất được, mời hai người cùng qua đó ăn một bữa cơm rau dưa!”
Rõ ràng Lư Chí Vĩ và đầu bếp của nhà hàng rất quen thuộc nhau, thậm chí anh ta còn không nhìn menu các món ăn trong sảnh mà trực tiếp đọc một loạt món ăn.
Trong phòng riêng, không lâu sau khi ba người ngồi xuống, từng món ăn đã được bưng lên.
Trợ lý Trương rót một ly rượu, nói: “Chủ nhiệm Lư, sau này công việc của chúng tôi tại Bình Thành còn cần bộ tài chính các anh hỗ trợ nhiều hơn, tôi xin cạn trước!”
Lư Chí Vĩ cười nhạt, nói: “Trợ lý Trương quá coi trọng tôi rồi, người khác không nói nhưng chắc anh rất rõ, ở bộ tài chính tôi chỉ là một chủ nhiệm linh tinh thôi, không có thực quyền, tôi có muốn trợ giúp trợ lý Trương thì cũng có tâm mà không đủ sức!”
Trợ lý Trương lắc đầu nói: “Chủ nhiệm Lư quá khiêm tốn, các bộ phận khác trong Bộ Tài chính có lợi hại hơn nữa thì bảng kê kế hoạch chi cấp hàng tháng phải được tổng kết nộp đến phòng làm việc của anh đúng không nào?''