Lư Chí Vĩ sửng sốt, địa vị của văn phòng bọn họ trong bộ tài chính có hơi khó xử, nhưng cũng không phải là vô dụng, nếu muốn nói về việc nắm vững thông tin nội bộ thì quả thực văn phòng bọn họ nắm toàn diện nhất. Có thể nhìn thấy tiền của bộ sẽ được chi tiêu như thế nào, chi bao nhiêu và các dự án liên quan.
Đây cũng được coi là việc cơ mật đối với bộ tài chính bọn họ rồi, còn đối với bên ngoài thì là việc cơ mật cấp cao.
Không đợi Lư Chí Vĩ trả lời, trợ lý Trương đã hỏi: “Chủ nhiệm Lư, anh có tiện cho chúng tôi biết các dự án mà Bình Thành của chúng tôi trình ký trong năm nay đã được thông qua mấy cái rồi không?”
Số tiền chi cho dự án sửa đường của Bình Thành như hố không đáy, dự toán trước đây còn lâu mới đủ, bởi vì mọi người đều đã nếm trải vị ngọt của việc sửa đường. Các quận và thành phố báo cáo kế hoạch lên ngày càng nhiều, thị trưởng Trần đơn giản dỡ bỏ dự án này, chia thành nhiều dự án nhỏ, do đó số tiền vốn cần đến không quá nhiều, việc thông qua phê duyệt sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù Vương Quế Sinh đã là phó bộ trưởng bộ tài chính, nhưng bộ tài chính không có khả năng là nơi ông ta muốn làm gì cũng được. Hơn nữa trước kia đã cấp cho Bình Thành nhiều tiền như vậy, vì để tạo ra sự cân bằng, dự tính những dự án bọn họ đã báo cáo lên sẽ không được thông qua hết trăm phần trăm.
Lư Chí Vĩ cười nói: “Trợ lý Trương này, vấn đề này để phó tổng thư ký Triệu trực tiếp hỏi phó bộ trưởng Vương không phải đơn giản hơn à? Dù cho bản tóm tắt được báo cho chúng tôi nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải theo ý của lãnh đạo. Thậm chí có một số dự án thông qua, nhưng nếu lãnh đạo không đồng ý cũng chỉ có thể tạm thời trả về thôi.”
Trừ phi thị trưởng Trần yêu cầu cô làm, hoặc nhất định phải làm, nếu không Triệu Trân Trân sẽ không đồng ý lẫn lộn chuyện công tư. Nói thật, kiếp trước cô với cục trưởng Vương chưa từng gặp qua, kiếp này chỉ có duyên gặp mặt một lần. Nhưng theo phán đoán của cô, Vương Quế Sinh là một cán bộ lãnh đạo cấp cao như vậy, làm việc gì cũng sẽ có nguyên tắc riêng. Huống hồ cô chỉ là một đứa cháu dâu, cho dù là cháu ruột Vương Văn Quảng đến tìm cũng không có khả năng ảnh hưởng đến sự sắp xếp công việc của ông ta.
Cô nói: “Chủ nhiệm Lư nói đùa rồi, tôi chỉ là một phó tổng thư ký nhỏ, theo quy định không thể trực tiếp báo cáo công việc với lãnh đạo cấp cao như phó bộ trưởng Vương. Hơn nữa dự án sửa đường Bình Thành của chúng tôi không chỉ vì lợi ích của đất nước và nhân dân, mà ở giai đoạn này sẽ đóng vai trò như một minh chứng. Đất nước bây giờ đang thiếu một tấm gương như vậy, không phải sao?”
Lư Chí Vĩ mỉm cười với cô và nói: “Phó tổng thư ký Triệu nói đúng, quả thật một số công việc ở Bình Thành vượt xa các thành phố khác, doanh thu giao nộp lên cho chính phủ trong những năm này cũng nhiều nhất trong các thành phố cùng cấp. Nếu như tôi nhớ không nhầm, từ tháng bảy tổng cộng các anh trình ký bốn dự án, bây giờ ba dự án đã được thông qua!”
Lần này đến Bắc Kinh, thị trưởng Trần mang theo Triệu Trân Trân một mặt vì anh ta muốn huấn luyện cô, mặt khác cũng muốn tìm cơ hội gặp riêng Vương Quế Sinh để giao lưu một chuyến. Vốn dĩ anh ta cho rằng Triệu Trân Trân là cháu dâu của ông ta, phó thị trưởng Lý là bạn cũ của ông ta, hơn nữa bản thân là thị trưởng thì dù thế nào phân lượng cũng đủ nặng rồi. Nhưng ông ta không ngờ rằng đến cuối năm Vương Quế Sinh bận rộn hơn bất kỳ ai.
Bởi vì nắm trong tay quyền tài chính, ban ngày bận họp, ban đêm còn phải xử lý công việc của bộ, căn bản không có thời gian rảnh rỗi dù chỉ một tiếng.
Vậy nên dù ngày hai mươi bảy bọn họ đã họp xong, báo cáo cũng làm xong nhưng vẫn chưa rời khỏi rời thủ đô.