Các lãnh đạo bận rộn nhưng cũng phải ăn mừng năm mới chứ, hơn nữa ngày nghỉ lễ cũng giống với Bình Thành bọn họ, là từ ngày 28 đến ngày mùng bảy đầu năm. Như vậy nhiều nhất bọn họ chỉ cần đợi thêm một ngày nữa thì có lẽ Vương Quế Sinh sẽ không bận như vậy nữa.
Trợ lý Trương nghe nói đã thông qua ba dự án, vượt ngoài dự đoán một dự án thì trong lòng rất vui vẻ, lập tức rót cho Lư Chí Vĩ một ly rượu rồi cũng rót đầy ly rượu trước mặt mình, nói: “Thật không ngờ chủ nhiệm Lư lại là một người thẳng thắn như vậy, tôi thay mặt thị trưởng Trần cảm ơn anh rất nhiều, anh đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi! Lát nữa anh cho tôi địa chỉ đi, một người bạn của tôi có vài chiếc thuyền đánh cá, cá tôm cua đánh bắt được đều rất mập, gửi đồ qua xe bưu điện về rất thuận tiện!”
Mấy năm gần đây Lư Chí Vĩ không còn quá hứng thú với ăn uống nữa, theo bản năng muốn từ chối, Triệu Trân Trân ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đúng vậy, cua mùa đông cũng rất béo, đặc biệt làm bánh bao cua rất ngon!”
Nghe thấy câu này anh ta không tự chủ được sững người.
Triệu Trân Trân xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay, trong ấn tượng dường như cô chưa bao giờ dùng giọng điệu dễ chịu để nói chuyện với anh ta như vậy.
Lư Chí Vĩ lập tức đổi ý nói với Trợ lý Trương: “Vậy tôi xin cung kính không bằng tuân lệnh thôi!”
Bữa cơm này khách chủ đều ăn đến vui vẻ.
Sau khi tách ra ở ngã tư, Lư Chí Vĩ đợi cho đến khi bóng lưng của Trợ lý Trương và Triệu Trân Trân hoàn toàn biến mất mới quay người rời đi.
Thật ra, cuộc gặp gỡ “tình cờ” ngày hôm nay không phải tình cờ.
Sau khi tổ công tác bị giải tán, Lư Chí Vĩ cũng mất việc như bao người khác, có một thời gian tâm trạng của anh ta đau khổ bất thường, mỗi ngày ở nhà trừ ăn chỉ có buồn phiền đi ngủ. Vì thái độ của anh ta không tốt nên sau khi Lưu Vân Vân đến vài lần thì không muốn đến nữa. Hôm đó vì hôm trước ngủ muộn nên mãi đến trưa anh ta mới dậy.
Vốn dĩ anh ta vừa dậy sẽ xuống lầu tìm đồ ăn, nhưng ngày hôm đó không đi. Không phải anh ta không đói, mà là anh ta mơ một giấc mơ đặc biệt dài và kỳ lạ, càng kỳ lạ là trước kia anh tỉnh ngủ sẽ quên mất mình mơ thấy gì, nhưng lần này lại khác, sau khi tỉnh lại anh ta vẫn nhớ rõ giấc mơ.
Thế cho nên anh ta hơi nghi ngờ rằng những điều này đã thực sự xảy ra.
Trong giấc mơ, vừa bắt đầu anh ta bắt được điểm yếu của thị trưởng Trần và lục được không ít chứng cứ thư từ qua lại với người nước ngoài trong phòng của anh ta. Khi anh ta giao chúng cho cấp trên, Trần Hữu Tùng ngay lập tức bị cách chức và áp giải vào tù với tội danh thông đồng với địch phản quốc.
Anh ta, Lư Chí Vĩ, nhanh chóng trở thành người phụ trách cao nhất của tổ công tác Bình Thành, quyền lực của tổ công tác hoàn toàn vượt qua chính phủ. Hơn nữa theo lời kêu gọi của anh ta ngày càng có nhiều sinh viên và công nhân từ bỏ lớp học và công xưởng để tham gia phong trào oanh liệt này.
Chẳng mấy chốc Bình Thành đã loạn thành một nồi cám, nhưng thế cuộc loạn lạc như vậy lại chính là điều mà anh ta mong muốn. Lợi dụng sự hỗn loạn, sau khi thẩm vấn tất cả các nhân vật có dính dáng đến giai cấp tư sản rồi áp giải toàn bộ đến nông trường.
Mối quan hệ với Triệu Trân Trân bắt đầu từ nông trường.
Ngày hôm đó sau khi xong việc kiểm tra nông trường, anh ta phát hiện ở đối diện nông trường có một người phụ nữ ngồi xổm bên vệ đường khóc. Vốn dĩ anh ta sẽ không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn như vậy, nhưng có lẽ vì lúc đó tâm trạng anh ta rất tốt nên có hứng thú đi lên hỏi, rõ ràng Triệu Trân Trân rất đau lòng, với một người xa lạ như anh ta cũng nói rất nhiều lời.
Hoàn toàn không biết cô của lúc đó là người xinh đẹp động lòng người nhường nào, tựa như lê hoa đái vũ.
Người mắt cao hơn đầu như Lư Chí Vĩ ngay lập tức rung động.