Để cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, thậm chí trong sân cũng không thể trồng dù chỉ một cây nho, đều kêu họ nhổ đi rồi. Đây là điển hình của chủ nghĩa giáo điều, không thể được, cách làm này thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của nền kinh tế nông nghiệp. Hơn nữa do vậy mà nguồn cung cấp thịt tươi của thành phố rất khan hiếm, mua nửa cân thịt mà phải đến xếp hàng từ trước bình minh!”
Vương Quế Sinh cau mày nói: “Các đồng chí làm một thí nghiệm quy mô nhỏ thử xem, qua tết thực hiện một phân tích nộp lên, tôi sẽ đề cập trong các cuộc họp có liên quan!”
Đây xem như là một thu hoạch bất ngờ.
Phó thị trưởng Lý cười ha ha nói: “Lão Vương, trà này của ông được đấy, thuần hậu ngọt lành, là Đại Hồng Bào đúng không!”
Vương Quế Sinh có vài phần đắc ý nói với bạn già: “Đúng vậy, đây là Đại Hồng Bào chính tông nhất đấy!”
Buổi sáng của ngày giao thừa, cuối cùng thị trưởng Trần, Triệu Trân Trân và những người khác cũng lên tàu trở về.
Triệu Trân Trân xách hai túi hành lý vội vàng về đến nhà thì trời đã chập choạng tối rồi.
Khu tập thể náo nhiệt hơn rất nhiều so với ngày thường, có người háo hức đã bắt đầu đốt pháo, cũng có vài ba đứa nhỏ đốt pháo ngoài trời. Mặc dù cô rất mệt nhưng tâm trạng rất tốt, không tự giác bước nhanh chân hơn. Khi đến cửa nhà, bởi vì cửa chỉ khép hờ nên cô đẩy cửa ra bước nhanh vào.
Một mùi thơm mê ngươi phảng phất trong sân.
Dù bước chân của cô rất nhẹ nhưng Vương Văn Quảng đang bận rộn trong bếp đã nhận ra. Anh đang làm mì không kịp lau tay chỉ vội vàng mặc tạp dề chạy ra ngoài.
“Trân Trân, em đã về!”
Triệu Trân Trân nhìn vòng tay đang vươn ra dính đầy bột mì của chồng mình, phía sau còn có bốn đứa nhỏ đi theo. Kiến Dân và Kiến Quốc vẫn còn sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ của Kiến Xương và Kiến Minh đều dính bột mì, trông rất buồn cười.
Cô không kìm được nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Kiến Xương và Kiến Minh chạy nhanh đến bên mẹ, một trái một phải kéo vạt áo của mẹ, gần như đồng thời nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!”
Triệu Trân Trân đặt hành lý trong tay xuống, cúi xuống hôn lên trán Kiến Xương và Kiến Minh, nói: “Mẹ cũng nhớ các con, mấy ngày mẹ không có nhà, các con có ngoan không?”
Kiến Xương và Kiến Minh gật đầu.
Kiến Dân không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào, nhưng Kiến Quốc đứng bên cạnh thì lại vô cùng ghen tị. Vương Kiến Quốc sắp mười ba tuổi, sắp sửa lớn thật rồi, nhưng dù sao thằng vẫn chỉ là đứa trẻ. Từ nhỏ thằng bé chưa bao giờ xa mẹ hơn một tuần. Lần này sống cùng cha ở công xã đã xa mẹ hơn một tháng, vốn tưởng rằng về nhà là có thể gặp mẹ, không ngờ mẹ lại đi công tác ở thủ đô!
Vì vậy mà trong lòng thằng bé vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Kiến Dân đi lên xách một túi hành lý, Kiến Quốc làm theo xách một túi khác.
Triệu Trân Trân cười với Kiến Dân và Kiến Quốc nói: “Nhị Bảo! Cái túi đó của con nặng lắm, con đặt nó xuống trước đi để cha con xách cho!”
Vương Kiến Quốc cảm thấy mình có đủ sức nên nâng chiếc túi lớn trong tay lên tỏ ý mình đang xách nó rất dễ dàng, thằng bé mỉm cười và nói: “Mẹ! Kỳ thi cuối kỳ lần này con đã đứng nhất lớp đấy! Bắc Kinh có vui không ạ?”
Triệu Trân Trân vỗ vai cậu bé nói: “Nhị Bảo của chúng ta thật thông minh! Bắc Kinh rất lớn, có rất nhiều địa điểm thú vị, sau này có cơ hội cha mẹ sẽ đưa các con đến đó chơi, được không?”
Bốn đứa trẻ đồng thanh đáp.
Vương Văn Quảng rót cho cô một cốc nước nóng, cười nói: “Đi đường mệt rồi, em nghỉ ngơi đi, bữa tối sắp xong rồi!”
Lúc này Kiến Quốc tốt bụng nhắc nhở: “Cha! Cá vẫn đang hầm trên bếp, chắc chưa nhũn đâu ạ?”
Vài ngày trước khi còn ở xã Anh Đào, Vương Văn Quảng từng đến bến tàu mua cá hai lần, lần thứ nhất nấu không tệ, lần thứ hai cho rằng mình có kinh nghiệm nên bắc nồi cá lên hầm rồi để đó đi phụ đạo bài tập cho Kiến Quốc, còn nói vậy để phối hợp không lãng phí thời gian.
Kết quả, bài tập thì phụ đạo xong rồi, nhưng cá kho trên bếp cũng cháy cạn nồi luôn.
Vương Văn Quảng nghe vậy lập tức chạy ra ngoài!
Kiến Quốc mỉm cười ngồi xuống vị trí cha vừa mới ngồi rồi nói với Triệu Trân Trân: “Mẹ ơi túi nặng quá, trong đó có gì vậy ạ?”