Triệu Trân Trân vỗ đầu cậu bé nói: “Mẹ mua cho các con mấy bộ sách thú vị ở Bắc Kinh, trong túi kia còn có rất nhiều đồ ăn ngon, con có muốn ăn không?”
Kiến Xương vội vàng nói: “Mẹ! Bữa trưa ba nấu mì không đủ ăn, con chỉ ăn có một bát nhỏ, đói bụng từ sớm rồi!”
Kiến Minh cũng gật đầu nói: “Mẹ! Cha nấu cơm không có tính trước gì hết. Hai anh ăn nhiều một người đã ăn hai lạng mì rồi. Con và anh ba mỗi người cũng phải ăn một lạng rưỡi, cha là người lớn thì ít nhất cũng phải ăn hai lạng, tổng cộng cũng phải gần một cân mì rồi. Cái gáo múc mì của nhà chúng ta là một gáo nửa cân nên phải hai gáo mì mới đủ, nhưng cha nói mì bỏ nước sẽ nhiều hơn, chỉ cho một gáo mì, kết quả chúng con ăn không no!”
Triệu Trân Trân không ngờ Kiến Minh lại giỏi như vậy, cô cười nói: “Vậy lần sau cha con chắc chắn đã biết rồi!”
Kiến Quốc bĩu môi, hơi uất ức nói: “Mẹ! Cha không quá giỏi việc nấu ăn lắm, con đi theo cha thường xuyên ăn không no!”
Lời này của Vương Kiến Quốc hơi nói quá, nhưng Kiến Minh lại xem là thật, cẩn thận nhìn Kiến Quốc rồi nói: “Anh hai! Thảo nào anh đói đến gầy rồi!”
Triệu Trân Trân mở một túi đồ ăn nhẹ hiệu thôn Đạo Hương, chia cho mỗi đứa hai miếng rồi lấy một chiếc bánh đậu xanh ăn. Bởi vì có thị trưởng Trần nên vốn dĩ trên tàu bọn họ ăn uống rất ngon, mấy món ăn đều do đầu bếp trên tàu đích thân nấu. Nhưng buổi trưa hôm nay cô ngủ quên mất, bỏ lỡ thời gian ăn trưa, chỉ đơn giản mua hai cái bánh bao về ăn nên bây giờ đã đói rồi.
Kiến Dân ăn hết hai miếng bánh rồi lấy thêm hai miếng nữa đi ra ngoài.
Trong bếp, Vương Văn Quảng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Anh và Kiến Quốc trở lại vào chiều ngày 28 tháng chạp, lúc ấy Kiến Dân, Kiến Xương và Kiến Minh đang ở nhà Chu Lệ Bình. Chu Lệ Bình lo lắng Triệu Trân Trân sẽ không về kịp nên đề nghị họ tới nhà mình ăn cơm. Nhưng Vương Văn Quảng cảm thấy sức ăn của năm cha con quá lớn, với lại bữa nào cũng đến nhà người ta ăn thì cũng không hợp lý. Mà trong bếp có bột gạo, rau dưa và thịt muối, vì vậy anh từ chối ý tốt của thím ấy.
Sống cùng Kiến Quốc hơn một tháng, mặc dù sau đó Vương Văn Quảng nấu ăn càng ngày càng ít, nhưng anh vẫn rất tự tin vào tài nấu nướng của mình. Theo anh thì thật ra nấu ăn rất đơn giản, chỉ cần đổ nhiều dầu chút và bỏ thêm chút thịt tự nhiên sẽ thơm ngon hơn.
“Cha ơi! Mẹ mang đồ ăn vặt về!” Kiến Dân đưa bánh đậu xanh cho anh.
Vương Văn Quảng xua tay nói: “Cha không có thời gian để ăn, Kiến Dân, con giúp cha rửa cải thảo đi!”
Vương Kiến Dân gật đầu, bóc từng miếng cải thảo và cho vào chậu.
Ngày 29 tháng chạp, Vương Văn Quảng đến gặp người quản lý cửa hàng thịt mà anh quen mua một cân thịt, vài cân xương sườn và bốn cái chân lợn. Rồi chạy đến bến tàu mua một ít cá tôm, rồi bắt đầu nghĩ thực đơn cho đêm giao thừa. Sau nhiều lần thay đổi, cuối cùng anh quyết định chín món một canh: Thịt kho tàu, cá hấp, tôm luộc, sườn kho, chân giò kho, tôm viên, cải thảo bóp chua, ngó sen ngâm gừng, củ cải xào và canh trứng rong biển.
Năm món đầu tiên anh nấu vô cùng thuận lợi, nếm thử mùi vị cũng rất ngon, nhưng khi làm đến món thứ sáu tôm viên anh lại gặp phải một vấn đề nhỏ: Bóc vỏ tôm sống khá dễ dàng, khó ở chỗ làm sao để rút chỉ tôm sạch sẽ. Vương Văn Quảng là người hơi ưa sạch sẽ, không thể chịu đựng được việc xử lý chỉ tôm không sạch, dù chỉ là một dấu vết nhỏ cũng không được.
Yêu cầu nghiêm ngặt như vậy, tất nhiên tốc độ sẽ vô cùng chậm.
Chẳng mấy chốc Kiến Dân đã rửa xong cải thảo, còn chủ động rửa củ cải, sau đó đứng sang một bên xem cha mình làm việc. Lúc này Triệu Trân Trân không yên lòng cũng đi vào, nhìn thấy phòng bếp một mảnh hỗn độn, sàn nhà và mặt bàn đều là bột mì và lá rau, cô nhịn không được nhíu mày.
Nhưng bây giờ dọn dẹp cũng không thích hợp, chỉ có thể đợi sau khi ăn cơm xong.
Vương Văn Quảng vốn đã hơi vụng về tay chân, dưới cái nhìn chăm chú của vợ và con trai anh lại càng vụng về hơn.