Thấy bộ dạng lo lắng của anh thì Triệu Trân Trân hơi buồn cười, vì vậy cô hỏi: “Em và các con đi làm sủi cảo, nhân thịt và bột đã chuẩn bị xong chưa?”
Vương Văn Quảng đặt con dao trong tay xuống và nói: “Chuẩn bị xong rồi! Nhân thịt ở trong nồi tráng men, bột ở trong nồi lớn, để anh bưng đến cho em!”
Nhìn Triệu Trân Trân bưng nồi bột còn con trai cả bưng nồi thịt và thớt đi ra khỏi bếp, anh thở dài một hơi. Chắc là do tinh thần đột nhiên thả lỏng nên tay cầm dao vô thức mất đi độ chính xác, anh lập tức cắt trúng ngón tay trái của mình.
Lúc đầu Vương Văn Quảng không để ý, ngậm ngón tay ở trong miệng mút vài cái rồi lại bắt đầu làm việc, nhưng sau đó anh vẫn cảm thấy đau, anh nhấc ngón tay lên xem thì thấy miệng vết thương không lớn nhưng khá sâu, lúc này máu vẫn đang rỉ ra.
Nhìn chỗ tôm còn chưa xử lý xong, anh có chút lo lắng nhưng cũng không muốn để vợ nhìn thấy. Lật tung phòng bếp một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được một miếng vải hấp sạch sẽ, anh xé một miếng băng bó trên ngón tay lại sau đó cúi đầu chăm chỉ làm tôm. Cũng may là sau khi xử lý tôm xong thì không có gì quá khó khăn nữa.
Vương Văn Quảng băm nhuyễn thịt tôm, bỏ thêm một ít tinh bột, gừng và hành băm nhuyễn trộn đều là có thể cho vào nồi nấu rồi.
Nhưng lúc này anh thiếu một trợ thủ.
Vương Văn Quảng đứng ở cửa bếp không cần suy nghĩ lớn tiếng kêu lên: “Nhị Bảo! Lại đây giúp cha nhóm lửa nào!”
Vương Kiến Quốc đang nghiêm túc học cách gói sủi cảo với mẹ, vô cùng không đồng ý đi nhóm lửa nên cậu bé giả vờ như không nghe thấy.
Kiến Dân do dự một chút vừa định đi thì Kiến Xương cảm thấy cán vỏ không thú vị lắm nên đứng dậy đi.
Vương Văn Quảng thấy là Kiến Xương vào thì anh hơi không hài lòng, có chút nghi hoặc hỏi: “Con có thể nhóm lửa không?”
Kiến Xương mười tuổi lườm anh một cái rồi nói: “Cha! Con làm được rất nhiều việc, còn nhóm lửa giỏi hơn cả anh hai nữa!”
Vương Văn Quảng thấy con trai tức giận, anh cười nói: “Cũng đúng, mỗi lần nhóm lửa anh hai của con đều làm cho mặt đầy bụi ấy!”
Sau khi tôm viên đã sẵn sàng, Vương Kiến Xương vội vàng lấy một cái bát nhỏ đưa cho cha múc một ít, vừa thổi vừa ăn. Đây là nguyên nhân chủ yếu thằng nhóc chủ động vào bếp nhóm lửa, trong bếp gần quan được ban lộc, luôn có thể ăn trước một chút. Một năm trở lại đây Kiến Xương đặc biệt nhanh đói, có đôi khi ở trường mới học có hai tiết thằng nhóc đã thấy đói.
Hai miếng bánh đậu xanh mẹ đưa vừa rồi chẳng bõ bèn gì.
Vương Văn Quảng thấy Kiến Xương ăn rất ngon lành, nhớ tới buổi trưa mình cũng chỉ ăn nửa bát mì, bụng đã đói từ lâu nên cũng múc mấy viên tôm viên ăn.
Sau khi Kiến Quốc học mẹ làm sủi cảo xong, vừa đi vào bếp thì nhìn thấy một màn như vậy.
Thằng bé không dám hỏi sao cha lại ăn lén, vì vậy thằng bé lườm em trai mình và nói: “Em ba, thì ra em giành đi nhóm lửa là để ăn tôm viên à!?”
Kiến Xương sợ anh hai giành với mình, vội vàng nuốt xuống viên tôm cuối cùng, lắp bắp nói: “Anh hai, là do anh không muốn vào, em không có giành với anh!”
Vương Văn Quảng đã làm rất nhiều tôm viên, anh múc nửa bát đưa cho Kiến Quốc, nói: “Đói thì ăn một chút trước đi Nhị Bảo!” Kiến Quốc cầm lấy, đang định ăn thì đột nhiên nghĩ đến mẹ, anh cả và em tư còn đang đói bụng nên nói: “Cha! Hay là mình mang tôm viên ra cả nhà cùng ăn đi?”
Vương Văn Quảng gật đầu.
Sau khi ăn một bát tôm viên, năng suất làm việc thực sự được nâng cao rất nhiều, kỹ thuật nhóm lửa của Kiến Xương quả thực không tệ. Vương Văn Quảng nhanh chóng chuẩn bị xong cải trắng, củ cải và súp hoa trứng. Triệu Trân Trân và Kiến Dân Kiến Quốc rất nhanh cũng đã gói xong hai mâm sủi cảo.
Theo phong tục của Bình Thành, pháo sẽ được đốt khi sủi cảo chín.
Kiến Dân và Kiến Quốc đã buộc sẵn những chuỗi dây pháo dài vào dây phơi quần áo trong sân. Vốn dĩ Kiến Quốc ồn ào muốn đốt nhưng phút chót thằng bé hơi sợ nên Kiến Dân đã chạy đến đốt chúng.
Khi đồng hồ treo tường điểm bảy giờ, một bàn tiệc thịnh soạn đón giao thừa đã sẵn sàng, bọn trẻ rửa tay và ngồi xuống, không thể chờ đợi được nữa bắt đầu ăn.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân nhìn nhau mỉm cười.
“Mẹ ơi sủi cảo thơm quá!” Kiến Minh thích ăn sủi cảo ú ú trắng trắng, cậu nhóc ăn một mạch bảy tám cái rồi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói.