Vương Văn Quảng gói sủi cảo thì không tiếc bỏ nhiều nhân. Ví dụ như sủi cảo của ngày hôm nay là nhân thịt lợn và hành tây, dùng nửa cân thịt lợn và nửa cân hành tây, nhân thịt được tẩm ướp các loại gia vị, cuối cùng thêm hỗn hợp dầu mè. Sau khi nấu chín mùi dầu mè thơm ngát phảng phất, ăn thơm ngon mà không ngấy.
Triệu Trân Trân gắp một miếng cá cho Kiến Minh rồi nói: “Nếu Tứ Bảo cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút, có được không nào?”
Vương Kiến Minh vui vẻ gật đầu nói: “Mẹ! Con lớn rồi, có thể tự ăn cá, mẹ mau ăn đi!”
Vương Văn Quảng đưa cho vợ một miếng sườn kho nói: “Đúng vậy, em nhanh ăn đi, sao anh thấy em lại gầy đi rồi!”
Một tháng gần đây, công việc của Triệu Trân Trân quá nhiều áp lực, có đôi khi cô soi gương cũng có thể cảm giác được gò má của mình rõ ràng gầy đi một chút, nhưng vẫn cười phủ nhận nói: “Gì chứ, anh không biết đó thôi, đồ ăn ở nhà ăn của tòa thị chính ngon lắm, nghe chị Giang nói có người đi làm nửa năm là có thể tăng cả hai ba cân đấy!”
Vương Văn Quảng nhìn cô cười, lại gắp cho cô một miếng củ sen ướp mắm gừng, nói: “Em nếm thử xem có giòn không, anh đặc biệt mua ngó sen bảy lỗ đấy!”
Đến lúc ăn sắp no rồi, Vương Văn Quảng mở chai rượu vang rót một ly cho mình và vợ.
Kiến Dân ở bên cạnh nhìn với ánh mắt thòm thèm, lấy can đảm nói: “Mẹ! Con uống một ly được không ạ?”
Triệu Trân Trân mỉm cười với cậu bé, nhưng cô không đồng ý.
“Đại Bảo, con còn quá nhỏ, đợi con mười tám tuổi thì mới được uống!”
Rõ ràng đôi vai nhỏ của Vương Kiến Dân sụp xuống, khuôn mặt nhỏ của cậu bé cũng đanh lại. Nhưng dù vậy, cả hai vợ chồng đều không khuyên cậu bé, càng không nhượng bộ một chút nào.
“Trân Trân! Anh phải mời em một ly, cảm ơn em một năm nay đã nỗ lực hết tâm huyết vì anh, vì gia đình của chúng ta!” Vương Văn Quảng vẫn chưa say, nhưng đôi mắt của anh đã hơi đỏ rồi.
Triệu Trân Trân mỉm cười nói với chồng: “Văn Quảng, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”
Sau khi hai vợ chồng uống một ly, Kiến Quốc giành rót rượu giúp cha mẹ, thằng bé còn ngửi ngửi miệng chai nói: “Mùi thơm quá, mẹ ơi, rượu vang có ngon không ạ?”
Thật ra Kiến Quốc cũng rất muốn nếm thử mùi vị của rượu.
Vương Văn Quảng chợt nhớ ra hôm qua mình có đi cửa hàng thực phẩm phụ mua một túi bột nước cam, anh vội vàng đi tìm pha cho mỗi đứa một cốc, sau đó nâng cốc lên nói: “Nào, nói theo cha. Chúc mừng năm mới, rồi một hơi uống cạn, có được không?”
Bốn đứa trẻ đồng thanh đáp lời.
Sau khi ăn xong, Triệu Trân Trân đang định đứng dậy dọn bàn thì Vương Văn Quảng vẫy tay với cô, gọi Kiến Dân và Kiến Quốc rồi nói: “Nào, chúng ta dọn bàn đi, mẹ làm việc vất vả rồi, để mẹ đi nghỉ một lát.”
Khách quan mà nói, lần này đi công tác Bắc Kinh cả chặng đường ăn ngon uống đủ, vì trên tàu nằm ghế mềm nên không mệt mỏi. Sau khi đến thủ đô, thị trưởng Trần và phó thị trưởng Lý bận họp, cấp bậc của Triệu Trân Trân không đủ để tham gia nên thực ra rất nhàn nhã.
Ngày đầu tiên ở trong nhà khách ăn uống ngủ nghỉ, ngày hôm sau mới đi theo trợ lý Trương thăm mấy vị lãnh đạo cấp cao. Cô là đồng chí nữ, địa vị còn thấp nhất, bình thường rất ít nói chuyện, đều chỉ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Ngay cả khi được gọi tên để phát biểu, cô cũng nói vô cùng ngắn gọn, tuyệt đối không quá ba phút.
Tuy nhiên, dù vậy cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, cái mệt mỏi này có lẽ không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tâm lý.
“Văn Quảng, em thật sự không mệt, ngược lại hôm nay anh vất vả rồi, để em thu dọn cho!”
Kiến Dân và Kiến Quốc vội vàng cùng cha thu dọn, còn Kiến Xương rót cho mẹ một ly nước cam, cười nói: “Mẹ! Mẹ nếm thử xem, ngọt lắm!”
Sau khi thu dọn ổn thỏa, theo gợi ý của Vương Văn Quảng cả gia đình quây quần quanh bàn để chơi trò đoán chữ.
Sau khi chơi vài vòng, Kiến Xương và Kiến Minh sai nhiều nhất vì hai nhóc không có đủ từ trong vốn từ vựng của mình. Kiến Minh không để tâm, Kiến Xương hơi khó chịu. Sau khi mắc thêm một lỗi sai, thằng nhóc đã hét lớn lên mình sẽ không chơi nữa, muốn đi ngủ. Hơn nữa còn thực sự ngáp mấy lần liên tiếp.