Thật ra Kiến Minh cũng buồn ngủ rồi, kéo anh ba cùng nhau đến phòng cách vách ngủ.
Chơi thêm vài ván nữa Kiến Dân và Kiến Quốc cũng dụi mắt bỏ đi.
Căn phòng khách không lớn lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vương Văn Quảng kéo vợ ngồi xuống sô pha, luôn vòng tay ôm chặt lấy eo cô, cười hỏi: “Trân Trân, lần này em đến Bắc Kinh cảm thấy thu hoạch được gì?”
Triệu Trân Trân khẽ cau mày nói: “Văn Quảng, thành thật mà nói, mặc dù lần này đi em không đảm nhận nhiều công việc. Bài phát biểu của thị trưởng Trần đã được viết bản thảo trước một phần, còn có một số bài chính anh ta viết em chỉ giúp sửa lại một chút. Nhưng thu hoạch thực sự rất lớn, tiếp xúc gần với những lãnh đạo đó, cảm giác thực sự khác nhau, cảm nhận lớn nhất là thế giới này có rất nhiều người vừa thông minh vừa có năng lực!”
Vương Văn Quảng cười nói: “Em cũng nói đấy, trợ lý Trương dẫn em đi gặp toàn là lãnh đạo cao cấp, những người này vốn là người đứng trên đỉnh, hơn nữa ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tất nhiên càng thêm thông minh, đây không có gì ngạc nhiên cả.”
Triệu Trân Trân cười nói: “Em cũng biết là như vậy, nhưng luôn cảm thấy ở các phương diện trình độ của bản thân đều thiếu hụt nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng nâng cao.”
Vương Văn Quảng luôn rất xem trọng tiềm năng của vợ mình, anh hôn lên vầng trán mịn màng của cô, nhỏ giọng nói: “Trân Trân, đừng nóng vội, em cũng coi như đi nhanh hơn so với những người khác rồi. Chỉ cần em không dừng là được. em sẽ sớm đạt được mục tiêu thôi!”
Toàn thân Triệu Trân Trân không thể động đậy, có chút khó khăn gật đầu.
Đêm giao thừa, ngoài tiếng ồn ào của thế tục bên ngoài, thực ra cũng không có nhiều khác biệt.
Lò than trong nhà đang cháy hừng hực, Triệu Trân Trân cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo bông nhỏ vẫn thấy nóng, vì uống rượu mặt đỏ cô bừng bừng. Vương Văn Quảng nhịn không được đưa tay ra dùng sức nhéo nhéo, hỏi: “Trân Trân, em có nhớ anh không?”
Triệu Trân Trân mím môi cười, dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của anh.
Cô vươn tay, không nhanh không châm cởi khuy áo khoác bông cho anh, thản nhiên nói: “Văn Quảng, áo khoác bông của anh may hồi năm ngoái rồi, anh có lạnh không?”
Vương Văn Quảng bắt lấy tay cô, không trả lời câu hỏi của cô mà hôn chụt một cái lên má một cái.
Thường để tiết kiệm lửa than, mùa đông người ta chỉ đốt bếp trong phòng khách, nhà họ cũng không ngoại lệ. Mặc dù phòng khách rất ấm áp, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra không khí bên trong lạnh như băng, lúc này đại não con người không muốn nghĩ nhiều nữa, một lòng một dạ muốn chui vào chăn không chui ra.
Thường trước giờ ngủ Triệu Trân Trân luôn không quên đổ đầy một túi nước ấm bỏ vào, hôm nay thực sự là không kịp, mà căn bản là cũng không cần nữa.
Vương Văn Quảng đưa tay xoa đầu cô, nói: “Trân Trân, lát nữa là 0 giờ đêm rồi, em có ước nguyện năm mới gì không?”
Triệu Trân Trân mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô dụi mắt nói: “Em mong gia đình chúng ta ngày càng tốt hơn!”
Vương Văn Quảng nhẹ nhàng xoa ấn đường giúp cô, nói: “Anh cũng vậy!”
Năm mới tình hình mới, sau khi bắt đầu mùa xuân, mọi người đều nhạy bén nhận ra có điều gì đó đang dần khác biệt, đội tuần tra đeo băng tay đỏ trên đường phố lúc trước đột nhiên biến mất.
Sau đó, không biết ai đã bắt đầu, nhưng các xã viên ở vùng ngoại ô gần đó mới sáng sớm đã cắt hẹ rồi gánh vào thành phố để bán, vì vừa tươi vừa rẻ nên rất nhanh đã bị giành mua hết.
Lúc này, sự cần thiết của việc sửa đường được thể hiện rất rõ ràng, bất kể là trong Bình Thành, hay là đường ra ngoại thành đều là đường lớn bằng phẳng thông thoáng, cho dù là gánh bao nặng vào thành cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Nhiều người đã thấy được lợi ích, dần dần không hạn chế rau tươi theo mùa, có gia đình lén lút nuôi gà vịt con mang vào trong thành phố bán, những thứ này còn được thích hơn cả rau tươi, thường thường vừa mở sọt tre ra là sẽ bị mua hết.