“Phó tổng thư ký Triệu, đây là tư liệu của mỗi người trong phòng các chị, hãy điền theo đúng tình hình thực tế, điền xong thì phiền chị ký tên ở đằng sau, trước khi tan làm tôi sẽ qua lấy.” Tiểu Lý của phòng văn thư khách khí nói.
Triệu Trân Trân cười rồi gật đầu với anh ta.
Phòng nhân sự của thị chính mới đổi trưởng phòng, trong lúc kiểm tra công việc của phòng văn thư đã phát hiện rất nhiều vấn đề. Trong đó vấn đề nghiêm trọng nhất là văn thư quản lý lộn xộn, sơ yếu lý lịch với người thật không khớp, hơn nữa còn tìm ra hiện tượng biển thủ biên chế trên danh nghĩa.
Cái được gọi là biển thủ biên chế chính là một người đã không còn làm việc trong thị chính, nhưng hồ sơ nhân sự lại vẫn còn, phát lương không thiếu một đồng.
Phó thị trưởng Lý được phân quản nhân sự lần đầu tiên nổi trận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế phòng văn thư thay đổi lại toàn bộ, hồ sơ của toàn bộ nhân viên trong thị chính cũng phải làm lại toàn bộ.
Triệu Trân Trân đưa cho mọi người bản kê khai, bản thân mình cũng cầm bút lên điền, đến cột trình độ học vấn cô khựng lại một chút rồi viết lên đó trình độ văn hóa Trung học cơ sở.
Nếu như là trước đây thì có lẽ cô sẽ không có do dự gì, bởi vì dù sao thực lực học vấn của cô là cấp tiểu học, bằng trung học cơ sở thì thị trưởng Trần còn chưa làm giúp cô. Nhưng bây giờ thì không vậy nữa, cô đã tự học xong chương trình trung học phổ thông rồi, trình độ mặc dù không bằng được học sinh hàng đầu nhưng cô nếu tham gia thi, muốn mỗi môn thi được bảy mươi lăm điểm cũng không thành vấn đề.
Nhưng cô không có bằng tốt nghiệp nên không có được sự thừa nhận của người khác. Trước kia Vương Văn Quảng có từng nói, nếu như cô học xong chương trình trung học phổ thông, anh sẽ nhờ hiệu trưởng trung học phổ thông trực thuộc trường đại học để Triệu Trân Trân làm một bài thi, chỉ cần điểm đủ qua thì có thể làm bằng tốt nghiệp cấp ba cho cô.
Trước kia Triệu Trân Trân cảm thấy như vậy cũng không vấn đề gì, bây giờ lại cảm thấy làm như thế không được ổn thỏa cho lắm. Đầu tiên mọi người đều biết trình độ học vấn của cô là trung học cơ sở. Thứ hai là quan hệ giữa Vương Văn Quảng và hiệu trưởng trường cấp ba rất tốt, điều này dễ khiến người khác hiểu lầm, bọn họ sẽ nghĩ rằng bằng tốt nghiệp cấp ba của cô có mờ ám.
Nếu đã như vậy thì chi bằng cứ ghi học lực trung học cơ sở.
Ngoại trừ tổng thư ký Phí xin nghỉ ra, mọi người đều viết xong rất nhanh và chuyển hết tư liệu đến chỗ cô. Triệu Trân Trân xem lướt qua, phát hiện chị Giang cũng có trình độ văn hóa cấp đại học, những người khác thì không cần nói đến nữa, đều là đại học chính quy. Xem những người khác rồi lại nhìn trình độ văn hóa trung học cơ sở của mình, trong lòng cô có tiếc nuối, cũng có không cam tâm.
Triệu Trân Trân đã nghe ngóng rồi, những người như cô muốn nâng cao học lực, con đường thì chỉ có một, đó là học lớp tại chức ban đêm. Nhưng các trường dạy ban đêm cũng không thể tùy tiện đăng kí mà cần phải báo danh làm bài thi. Thời gian tham gia thi là tháng năm và tháng chín mỗi năm.
Cô lập tức hào hứng đi đăng ký, hơn nữa còn đi tìm một đống tài liệu ở nhà sách. Lúc đi làm, Triệu Trân Trân nhân lúc nghỉ trưa để làm bài, về đến nhà cũng tranh thủ thời gian để học.
Ngày hôm đó là chủ nhật, bởi vì Triệu Trân Trân thức cả đêm nên dậy hơi muộn, vừa mới mở mắt đã là hơn bảy giờ. Vương Văn Quảng dậy từ sớm, bốn đứa trẻ cũng tỉnh cả rồi, có thể nghe được âm thanh nô đùa của mọi người ở phòng khách.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ, cha không cho bọn con làm phiền mẹ, bảo mẹ mệt quá rồi nên để mẹ ngủ thêm một lúc!” Kiến Minh đặt khối rubik trong tay xuống nói.
Triệu Trân Trân cười cười, vừa múc nước rửa mặt vừa hỏi: “Mọi người ăn cơm hết chưa?”
Kiến Minh lắc lắc đầu, Vương Kiến Quốc nói: “Chưa ạ, anh nói cha đi từ sớm rồi, lúc đi còn nói với anh là đừng nấu cơm, cha sẽ mua đồ ăn bên ngoài về!”
Kiến Quốc vừa dứt lời đã nghe thấy âm thanh ngoài cửa chính, sau đó chính là chất giọng mà bọn trẻ đều quen thuộc: “Bốn đứa ơi, cha về rồi đây!”