Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 693:

Chương 693:

Vương Kiến Dân là đứa đầu tiên rảo bước ra ngoài, thấy trên tay cha xách mấy túi liền, trên lưng cũng có đồ thì mau chóng qua đỡ: “Trân Trân! Bây giờ mua đồ thực sự rất tiện, chỉ cần dậy sớm thì cơ bản muốn gì đều có thể mua được!”

Bây giờ càng ngày càng có nhiều người vào thành phố bán hàng, bình thường chỉ cần đồ tươi, giá cả không quá đắt thì đều hết hàng rất nhanh. Các xã viên nếm được vị ngọt rồi, nhưng cũng càng cẩn trọng hơn. Bọn họ luôn ra khỏi nhà lúc trời còn sao, đi bộ hai, ba giờ đồng hồ đến được thành phố. Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, những người cần mua đồ lúc đó cũng đợi trên đường rồi.

Triệu Trân Trân cười cười, trong một buổi cuộc họp cách đây không lâu, cô và trợ lý Trương cũng tìm hiểu một chút về chuyện này, tin tức ở phía trên vô cùng thuận lợi. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần một năm thì những xã viên này không cần lén lút vào thành phố để bán hàng nữa, mà có thể quang minh chính đại đi bán hàng.

Nhưng đây là chính sách vẫn còn chưa được thực hiện, Triệu Trân Trân không thể nói ra nên chỉ cười cười nói: “Nếu anh mệt thì đợi chút ăn cơm rồi nằm nghỉ ngơi một chút, trường của các anh không có chuyện gì chứ?”

Vương Văn Quảng lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, việc mà anh được phân quản lý bây giờ không nhiều, thế nhưng hiệu trưởng Thái có lẽ sẽ sớm bị chuyển đi. Đợi sau khi anh ta đi rồi, nghe ý của hiệu trưởng Hà thì trường cũng không thể đề bạt hiệu phó nữa, có lẽ đến lúc đó việc sẽ nhiều hơn!”

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Mẫn Tuệ và La Tây Thành cũng đúng giờ tới dạy.

Phòng học của bọn trẻ đặt hai chiếc bàn học, bình thường Kiến Dân và Kiến Quốc ngồi một bàn, Kiến Xương và Kiến Minh ngồi một bàn. Nhưng khi hai giáo viên đến thì Kiến Dân và Kiến Quốc không còn chỗ ngồi học, chỉ có thể cầm quyển sách đến phòng khách tìm cha mẹ.

Phòng khách chỉ có một chiếc bàn duy nhất đã bị Triệu Trân Trân chiếm dụng rồi. Cô dọn hết đồ đạc và bộ ấm trà ở trên bàn, chỉ để lại một tấm khăn trải bàn để Kiến Dân, Kiến Quốc làm bài tập ở đó.

Vốn dĩ tốc độ làm bài tập của Kiến Dân rất nhanh, còn Kiến Quốc được Vương Văn Quảng kèm cặp gắt gao hơn một tháng, bây giờ chất lượng bài làm và tốt độ đạt được bước tiến lớn, cũng gần được như anh lớn rồi. Thế nên hai cậu bé lần lượt đều hoàn thành bài tập rất nhanh chóng. Kiến Dân bỏ vở bài tập vào trong cặp rồi lại lấy một tờ đề ra làm.

Kiến Quốc vô cùng buồn chán mân mê chiếc bút bi, tò mò nên hỏi: “Anh, anh vẫn còn làm bài tập à?”

Vương Kiến Dân trả lời ngắn gọn: “Ừm.”

Kiến Quốc bỏ sách với vở bài tập vào cặp, đang định chuồn đi chơi một lát, nhưng thằng bé mới chỉ đứng lên, chưa kịp đi ra khỏi phòng thì Vương Văn Quảng ngồi đọc sách trên sofa gọi lại nói: “Nhị Bảo, con muốn đi đâu? Chỉ làm xong mỗi bài tập thôi thì chưa được đâu. Nào, bây giờ cha hỏi mấy câu, con làm nhé!”

Thật ra là để tránh cho Kiến Quốc có thời gian chạy nhảy điên cuồng, độ khó đề bài mà Vương Văn Quảng đặt ra đều hơi cao một chút, nhưng với trình độ của Kiến Quốc thì chắc vẫn có thể làm được.

Vương Kiến Quốc không muốn làm nhưng nhìn thấy cha nghiêm mặt thì cũng không dám từ chối, có điều tốc độ làm bài của thằng bé rất chậm, một đề thôi mà lề mề cả buổi trời.

“Trân Trân! Nếu em có gì không hiểu có thể hỏi anh!”

Triệu Trân Trân ngẩng đầu, cười nói: “Văn Quảng, em đang làm đề những năm trước, những nội dung này, độ khó không quá cao!”

Vương Văn Quảng cười cười, đáp: “Lớp tại chức buổi tối vốn dĩ cũng giảm nhẹ tiêu chuẩn nhiều rồi, nhưng mà trình độ của giảng viên được trường đại học sắp xếp giảng dạy cũng khá ổn, nếu như học hành nghiêm túc thì có thể học được không ít thứ đâu!”

Vương Văn Quảng nói không sai, bởi vì lớp tại chức ban đêm toàn là người lớn, hơn nữa những người này đều đang đi làm, không những bài kiểm tra đầu vào tương đối dễ mà kiểm tra tốt nghiệp cũng như vậy. Đến lúc mà mọi người tốt nghiệp lớp tại chức rồi, có áp dụng những kiến thức học được vào vị trí làm việc hay không thì cũng không ai quan tâm nữa.

Bình Luận (0)
Comment