Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 694 - Chương 694:

Chương 694:

Cũng vì việc lấy được chứng chỉ ở loại lớp tại chức này tương đối dễ, nên cho dù được nhà nước và đơn vị công nhận nhưng so với học lực giáo dục chính quy thì vẫn không thể hoàn toàn tương đương được.

Kiến Quốc vừa làm bài tập vừa lén lút nhìn trộm cha, thấy cha lúc nói chuyện với mẹ thì nhẹ nhàng, lại nghĩ lại thái độ cha đối xử với mình thì trong lòng Vương Kiến Quốc có hơi tức giận nên đã lớn tiếng nói: “Cha ơi! Bài tập này con không biết làm, cha qua giúp con một chút đi!”

Vương Văn Quảng nhìn thằng bé một cái, vẫn ngồi im trên sofa không động đậy, lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, không vui nói: “Nhị Bảo, đã qua ba mươi phút rồi, mười câu hỏi mới làm được có ba câu! Những câu không biết thì con khoan hãy làm, cho con ba mươi phút nữa, nhất định phải làm cho xong các câu còn lại!”

Kiến Quốc tủi thân gật gật đầu.

Đúng lúc đó thì ngoài sân có tiếng gõ cửa.

“Trân Trân có nhà không?”

Triệu Trân Trân nghe tiếng đã biết là giọng của Thẩm Lỵ Lỵ, cô đặt bút xuống đi ra ngoài. Đúng như dự đoán, là Thẩm Lỵ Lỵ đưa hai đứa con đến chơi.

Mấy năm nay Thẩm Lỵ Lỵ sống rất tốt, cô ấy với xưởng trưởng Tùy đều không có lịch sử từng đi du học. Họ không những không dây dưa đến vấn đề phân quyền, mà còn bởi vì biểu hiện của xưởng trưởng Tùy xuất sắc, dưới sự lãnh đạo của anh ta, xưởng bông lại bước lên một tầm cao mới nên anh ta được bầu là tấm gương lao động cấp tỉnh. Không những không có áp lực về mặt tinh thần mà về kinh tế còn có trợ cấp của cha mẹ hai bên nên cũng rất tốt. Cho dù là lúc khủng hoảng lương thực thì trong nhà cũng không thiếu gạo, thiếu mì.

Cuộc sống thoải mái nên con người nhìn cũng trẻ trung, cô ấy đã ngoài bốn mươi rồi nhưng tóc đen da mịn, vẫn tràn đầy sức sống, nhìn có vẻ trẻ ra đến bảy, tám tuổi. Lúc này cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám nhạt, đường viền màu vàng nhạt trên cổ áo, nhìn vừa có tinh thần lại vừa có phong cách Châu Âu.

“Chị Lỵ Lỵ đến rồi, mau vào nhà đi!” Triệu Trân Trân nhiệt tình chào hỏi, trong lòng lại có chút bối rối. Thẩm Lỵ Lỵ là một người làm việc gì cũng cẩn trọng, bởi vì cô ấy không có công việc, việc trong nhà lại có bố mẹ chồng giúp đỡ nên thời gian rảnh rỗi cũng không ít, hay đưa con cái đi chơi, nhưng cô ta nhất định sẽ báo trước.

Như tình hình hôm nay bất ngờ đến thực sự rất hiếm gặp.

Triệu Trân Trân tiến lên đỡ lấy con gái Khả Nhi đang nằm trong vòng tay của Thẩm Lỵ Lỵ, cười hỏi: “Khả Nhi có ăn kẹo không?”

Cô gái nhỏ vừa nghe đến kẹo đã không nhịn được liếm liếm môi, tông giọng trẻ con cất lên: “Muốn ăn ạ.”

Thẩm Lỵ Lỵ ôm con trong lòng, tay còn lại dắt con trai Thần Thần, không có cách nào cầm đồ, thế nên đằng sau cô ấy còn có một người thanh niên đang xách một túi to.

“Trân Trân, đây là anh họ tôi, nếu không có anh ấy thì chị cũng không mang được nhiều đồ thế này!”

Người thanh niên nở nụ cười, đặt đồ xuống đất rồi quay người rời đi.

Thần Thần – con trai của Thẩm Lỵ Lỵ rất thích chơi với Kiến Xương và Kiến Minh, ba đứa cùng nhau chơi đá bóng ở sân. Lát sau không biết Kiến Minh lại kiếm đâu ra một cái xẻng, ba đứa lại hí hửng cùng chơi xúc đất. Khả Nhi cũng thích chơi đất, nhưng hôm nay cô bé mặc quần áo mới, sợ làm bẩn sẽ bị mẹ mắng nên chỉ có thể tự mình đi vào phòng.

Triệu Trân Trân lấy ra một rương xếp gỗ vẫy tay với cô bé và nói: “Khả Nhi qua đây chơi với mẹ nuôi nhé?”

Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen láy và gật đầu, rất nhanh đi tới trước mặt cô, rồi lại nhịn không được liếc mắt nhìn sang bàn mấy cái.

Triệu Trân Trân cầm lấy một cây kẹp, bỏ vỏ ra. Khả Nhi cười tít mắt há miệng chờ được đút.

Thẩm Lỵ Lỵ nói với con gái: “Khả Khả, con đã ăn ba cái kẹo rồi, ăn hết cái đó không được ăn thêm nữa, còn ăn thì con sâu nhỏ sẽ cắn răng con đấy!”

Khả Nhi nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Cô gái nhỏ nhắn này vốn dĩ xinh xắn, lại được Thẩm Lỵ Lỵ tỉ mỉ chăm chút vẻ ngoài. Trên đầu cột thành hai bím tóc rồi buộc lại với nhau, đuôi tóc được thắt một chiếc nơ rất đẹp. Trên người mặc một chiếc áo khoác nỉ màu vàng nhạt, dưới chân đi đôi giày da mua từ Thượng Hải về, vô cùng có khí chất Châu Âu thời thượng.

Bình Luận (0)
Comment