Triệu Trân Trân không có con gái, nhìn Khả Nhi lại càng yêu thích, cô cười rồi hỏi: “Khả Nhi, buổi trưa con muốn ăn cái gì?”
Khả Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi tỉ mì rồi nói: “Mẹ nuôi, con muốn ăn thịt!”
Thẩm Lỵ Lỵ cười cười giải thích: “Đứa trẻ này cũng không biết giống ai, từ nhỏ đã thích ăn thịt, đặc biệt là thích ăn loại thịt viên!”
Triệu Trân Trân cười với Khả Nhi rồi nói: “Mẹ nuôi làm thịt viên cho con có được không?”
Khả Nhi vui vẻ cười lên: “Được ạ!”
Thấy sắp trưa rồi, Vương Văn Quảng nãy giờ đang dạy kèm bài tập cho Kiến Quốc cũng chủ động nói: “Trân Trân, em với Lỵ Lỵ cứ nói chuyện đi, để anh nấu cơm trưa cho!”
Bởi vì công việc của Vương Văn Quảng không bận, thời gian gần đây số lần vào bếp cũng tăng lên rõ rệt nên tay nghề cũng tiến bộ không ít.
Thẩm Lỵ Lỵ có hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô ấy, Vương Văn Quảng là một người thấy lọ dầu đổ ra cũng không biết dựng lên, bây giờ thay đổi thực sự quá nhiều rồi.
Thẩm Lỵ Lỵ đặt con gái xuống, tự mình tiến lên mở cái bao ra, bên trong là vải vóc màu sắc rực rỡ, hơn nữa phần lớn đều là chất liệu nỉ đáng tiền. Lúc trước Thẩm Lỵ Lỵ đến cũng mang theo ít vải vóc, nhưng bình thường đều là vải bố, chưa từng được thấy vải nỉ.
Bây giờ các loại vải của xưởng bông quốc gia rất nhiều, năng lực sản xuất cũng gấp hai, ba lần trước kia, nhưng vải tốt được cung cấp vẫn không đủ nhu cầu. Người dân để mua được vải mà mình mong muốn thì phiếu vải phải được tích góp hai tháng, lại còn thi thoảng phải đến tiệm bách hóa xem vải.
Một khi đã xác nhận mục tiêu thì phải mua ngay, nếu không sẽ bị người khác mua mất.
Nhưng Thẩm Lỵ Lỵ không thiếu.
Trong lòng Triệu Trân Trân lại càng hoang mang.
Thẩm Lỵ Lỵ hào hứng lấy ra một tấm vải màu tím.
“Trân Trân! Cô thấy tấm màu tím này đẹp chưa, da cô trắng, mặc lên rất hợp!”
Triệu Trân Trân chỉ cười mà không nói lời nào. Thẩm Lỵ Lỵ sợ cô không chịu lấy, tiếp tục nói: “Trân Trân, cô nhỏ hơn tôi bảy tám tuổi, cô đi đường thì thấy đấy, mấy người tầm tuổi cô có ai còn mặc áo bông tổng hợp đâu? Bây giờ họ đều mặc áo dạ rồi!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Đồ bông tổng hợp cũng rất tốt mà, dễ giặt dễ mặc, lại không cần là.”
Thẩm Lỵ Lỵ nhìn chiếc áo khoác ngoài màu xanh thẫm trên người cô một cái, cổ áo với cổ tay đều bị giặt đến bạc màu rồi. Cô ấy bĩu môi một cái, có hơi chê trách mà nói: “Trân Trân, quần áo của cô có lẽ cũng mặc sáu bảy năm rồi đúng không? Áo bông phổ biến mấy năm đó bây giờ càng ngày càng ít người mặc rồi. Tôi nghe cha Thần Thần nói, trong xưởng bây giờ vải bông không bán được nhiều như trước nữa!”
Thực sự thì không cần cô ấy nói thì Triệu Trân Trân đã để ý đến điều này rồi. Những ngày cuối tháng ba như bây giờ mặc áo bông có hơi nóng, mặc áo mỏng thì lại hơi lạnh, mặc một chiếc áo dạ bên ngoài là vừa đủ. Bây giờ khác trước rồi, ngoài đường người mặc áo dạ càng ngày càng nhiều, hơn nữa màu sắc kiểu dáng đều phong phú hơn ngày xưa.
Những người nhiều tuổi một chút thì mặc màu đỏ màu đen, những người trẻ tuổi thì mặc màu hồng, màu xanh, màu tím.
Cô nhìn mặc dù cũng có chút ngưỡng mộ nhưng trước giờ chưa từng xem xét đến việc bản thân cũng mặc những bộ đồ đó. Bởi vì hiện tại nhân viên làm việc ở thị chính có hơn năm trăm người, nhưng chỉ có hơn tám mươi đồng chí nữ, người làm việc ở tuyến một như cô chỉ có khoảng bốn mươi người. Lại tính chi tiết hơn thì người vừa trẻ vừa làm ở chức vụ như cô thì chỉ có hai người, cô đã rất dễ khiến người khác chú ý rồi, nếu còn ăn mặc đẹp nữa thì sẽ rất dễ gây ra những điều tiếng không hay.
Cô nói với Thẩm Lỵ Lỵ: “Chị chờ một chút!” Nói rồi cô đứng lên khỏi sofa, đi vào phòng mở tủ quần áo, lấy ra chiếc áo dạ màu hồng.
Bộ này làm từ sáu năm trước nhưng mặc cũng chưa quá ba lần.
Thẩm Lỵ Lỵ nhìn thấy cô mặc chiếc áo này đi ra, mắt sáng lên nói: “Trân Trân, cô mặc chiếc áo này đẹp lắm, sao chưa từng thấy cô mặc bao giờ?”
Triệu Trân Trân cười cười nói: “May mấy năm rồi, vốn dĩ không có cơ hội mặc, thế nên vải màu tím này chị cứ để lại cho mình đi.”