Thẩm Lỵ Lỵ lắc đầu nói: “Da tôi không trắng bằng cô, mặc màu tím không đẹp, hơn nữa tôi cũng may đến ba chiếc rồi, không thể may thêm được nữa!”
Triệu Trân Trân thẳng thắn nói: “Vậy chị tặng người khác đi, nói chung tôi không thể nhận được, cho tôi cũng lãng phí thôi!”
Thẩm Lỵ Lỵ hơi khựng lại, có chút mất tự nhiên.
Triệu Trân Trân sớm đã nhận ra thái độ của cô ấy khác ngày thường, nên hỏi thẳng: “Chị Lỵ Lỵ, chị có chuyện gì cứ nói thẳng đi, giữa chúng ta không cần khách sáo đâu.”
Thẩm Lỵ Lỵ có chút ngại ngùng nói: “Là thế này, Khả Nhi cũng hơn một tuổi rồi, bình thường còn có ông bà nội chăm sóc nên tôi muốn về xưởng hóa chất làm việc!” Cô ấy muốn về đơn vị cũ, nhưng vị trí kỹ sư xưởng hóa chất từ trước đến nay mỗi người đều có vị trí của mình. Hơn nữa cô ấy là kỹ sư cấp cao, cấp bậc cũng không thấp nên không tiện để sắp xếp.
Cô ấy cũng tới xưởng tìm vài lần nhưng xưởng trưởng Lý vừa nhận chức không đồng ý, đừng nói là vị trí kỹ sư cấp cao, đến vị trí kỹ sư bình thường cũng không được.
Cũng không phải không nhờ cậy mối quan hệ, nhưng xưởng trưởng Lý này vừa được điều từ đơn vị khác đến, các mối quan hệ bình thường đều không có ích gì. Sau này cô ấy vô tình biết được vị xưởng trưởng Lý này là em họ của phó thị trưởng Lý bây giờ. Nếu như phó thị trưởng Lý có thể nói giúp cô ấy vài câu thì ít nhiều chắc cũng có tác dụng nhỉ?
Nhưng Thẩm Lỵ Lỵ nghĩ đi nghĩ lại, trong những người mà cô ấy quen biết, duy chỉ có Triệu Trân Trân có cơ hội tiếp xúc với kiểu nhân vật như phó thị trưởng. Thế nên không quan tâm sự phản đối của chồng, cô ấy tìm trong tủ mấy tấm vải tốt mà bản thân tích góp được mang đến đây.
Triệu Trân Trân nghe cô ấy nói xong thì nhíu mày nói: “Chị Lỵ Lỵ, nói thật lòng chuyện này khó mà làm được, nếu lúc đó chị làm đơn nghỉ bệnh thì bây giờ muốn quay lại còn dễ. Nhưng lúc đó chị lại từ chức, tức là hồ sơ nhân sự đã không còn ở trong xưởng nữa. Xưởng người ta không thiếu người, không muốn nhận chị cũng là điều bình thường. Cho dù phó thị trưởng Lý có đỡ lời thì cũng không thể bảo đảm. Tôi biết chị có cảm tình với xưởng hóa chất số một, có lẽ môi trường làm việc cũng thân thuộc, nhưng với kinh nghiệm công việc của chị, nếu xem xét đến các đơn vị khác có lẽ sẽ dễ hơn!”
Thẩm Lỵ Lỵ trầm ngâm vài giây, cắn môi nói: “Trân Trân, thực ra tôi không nhất thiết là phải làm ở xưởng hóa chất số một, kỹ sư trưởng của phòng thí nghiệm trước kia là cấp dưới của tôi, tôi quay về làm dưới trướng bọn họ thì cũng có chút gượng gạo. Nhưng ngoài xưởng hóa chất số một ra, những đơn vị khác tôi đều không quen, cũng không thể tùy tiện đi tìm được!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu, tiếp tục nói: “Chị Lỵ Lỵ, tôi nghe Văn Quảng nói, mấy năm gần đây học sinh tốt nghiệp đại học của Bình thành cũng không ít nên tìm việc làm bây giờ không dễ dàng như trước nữa. Đặc biệt là đơn vị như xưởng hóa chất số một càng không thiếu nhân tài. Nhưng có những đơn vị nhỏ khác thì hoàn toàn trái ngược, nhân tài như chị có lẽ rất được bọn họ hoan nghênh. Nếu chị có thể suy xét đến những đơn vị đó thì tôi có thể giới thiệu cho chị!”
Cô nói như vậy cũng có nguyên nhân cả, lần trước cô cùng thị trưởng Trần tham gia cuộc họp cấp thành phố, những người tham gia đều là lãnh đạo của các xưởng hóa chất trong thành phố. Trong đó có một xưởng phó của xưởng hóa chất số bốn đã kể khổ với cô rằng ngoài việc không đủ vốn ra còn có vấn đề về nguồn nhân tài.
Thẩm Lỵ Lỵ từng làm kỹ sư trưởng của xưởng hóa chất số một, chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Thẩm Lỵ Lỵ lập tức nói: “Đơn vị nào cũng được, thực ra trình độ chuyên nghiệp của tôi cũng không kém đi chút nào, bây giờ không có việc gì làm thì có đọc sách liên quan, cho dù năng lực có kém hơn trước một chút nhưng thích nghi có lẽ rất nhanh!”