Cuối cùng ông ta chỉ ra, muốn thúc đẩy kinh tế cần phải hai tay cùng nắm, một tay là nông nghiệp, đây cũng là căn cơ quốc gia. Trước mắt chính sách đã không theo kịp sự phát triển của xã hội, hạn chế các ngành nghề nông phụ phát triển không những làm nền kinh tế tụt hậu, mà còn có thể làm cho quần chúng tạo thành thói quen lười biếng. Bởi vậy cần giải phóng chính sách, như vậy chẳng những có thể điều động sự tích cực của các xã viên, mà còn có thể giải quyết vấn đề cung ứng vật tư.
Vương Quế Sinh còn lất thịt kho tàu ra để làm ví dụ, làm một nồi thịt kho tàu cần ít nhất nửa cân thịt heo, một người công nhân một tháng chỉ được phát phiếu thịt một cân, tương đương một bữa cơm đã ăn hết một nửa rồi. Nếu cả nước chăn nuôi tốt, rát có thể một tháng mỗi người sẽ được phiếu năm cân, bảy cân, như vậy chẳng phải cứ ba bốn ngày là lại có thể ăn thịt kho tàu rồi hay sao. Mà những thu nhập thêm ra này, chắc chắn cũng cần nộp thuế lên cho quốc gia.
Nói tới đây thì rất nhiều người đang ngồi đều rất khó để có thể tiếp tục cười.
Đương nhiên, bởi vì những vấn đề ông ta nói là tương đối mẫn cảm ở thời điểm hiện tại. Rất nhiều người còn chưa thoát khỏi tư tưởng cũ, mặc dù cảm thấy Vương Quế Sinh nói khá là thực tế, nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc để bo bo giữ mình.
Nhưng Vương Quế Sinh đã rất hài lòng với kết quả này rồi, bất cứ điều gì cũng cần một quá trình thì mới có thể chuyển biến được.
Vốn ông ta còn dự đoán là sẽ có người nhảy ra phản bác, nội dung để tranh luận ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi, nhưng không ngờ lại chẳng ai phản đối cả.
Trở lại bộ tài chính, vừa ngồi xuống trong phòng làm việc, Lư Chí Vĩ đã cẩm tài liệu mà anh ta cẩn thận chuẩn bị gõ cửa đi vào.
“Có chuyện gì sao Tiểu Lư?”
Lư Chí Vĩ chỉ cười, khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vương Quế Sinh thì rót cốc nước ấm bưng sang, sau đó đợi cho lãnh đạo uống hết hơn nửa cốc rồi mới nói: “Phó bộ trưởng Vương, tôi cũng có đến dự thính cuộc họp hôm nay, tôi cảm thấy bài phát biểu của ngài có trình độ rất cao mà cũng rất xuất sắc. Lúc trước tôi cũng có tra qua tài liệu cụ thể, có thể thấy chính quyền Bình Thành đã đưa ra rất nhiều phương pháp đáng để học hỏi, nhưng nếu muốn học hỏi được kinh nghiệm có thể đưa ra thực tiễn được, cũng không thể chỉ dựa vào việc xem bên ngoài mà còn cần phải tham gia vào đội ngũ của họ. Lúc trước tôi cũng từng có kinh nghiệm công tác ở Bình Thành, cũng xem như là quen thuộc với một số tình huống ở đó nên tôi muốn xin đến Bình Thành để học tập. Tôi không chỉ học hỏi từ kinh nghiệm của họ mà còn muốn dựa vào kinh nghiệm của họ để đúc kết ra tinh túy, tổng kết ra một biện pháp cố định để mở rộng ra cả nước. Như vậy chẳng những khiến cho tình hình kinh tế ở các nơi được khôi phục lại một cách nhanh chóng, mà còn giúp cho công việc ở bộ tài chính của chúng ta sẽ được tiến hành một cách suôn sẻ hơn nữa!”
Vương Quế Sinh cau mày nhìn cậu thanh niên trước mặt, cậu con trai này của tư lệnh Lư tuy không thông minh lắm, nhưng cũng không ngốc. Theo như kinh nghiệm của ông ta, với một cấp dưới như thế này có thể mới đầu sẽ không dễ sai sử cho lắm, nhưng sau khi đã rèn luyện qua rồi cũng sẽ không tệ lắm đâu. Nhưng nói cho cùng cũng là do Lư Chí Vĩ còn quá trẻ, nên lối suy nghĩ có hơi đơn giản quá. Tình hình của mỗi một thành phố đều không giống nhau, nên chắc chắn cũng sẽ có cách quản lý khác nhau, không thể chỉ dùng một biện pháp cố định được. Song nếu như cậu ta từng đến Bình Thành rồi, không nói đến việc có thể học được bản lĩnh như kia của Trần Hữu Tùng, nhưng chắc chắn sẽ có trong tay tư liệu của Bình Thành.
Ông ta uống hết nửa cốc nước còn lại, rồi nói với vẻ thong dong: “Tiểu Lư này, nếu để cậu đến Bình Thành, vậy công việc bây giờ của cậu phụ trách sẽ như thế nào đây? Dù theo như hệ thống thì công việc ở bộ phận của cậu có hơi vặt vãnh, nhưng cũng vẫn rất quan trọng, cậu rất có kinh nghiệm xử lý những công việc thường ngày, cũng đang làm rất tốt. Nếu cậu đi, đến lúc đó tôi biết phải tìm đâu ra một chủ nhiệm có đủ tư cách đây?”