Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699:

Chương 699:

Thực ra Lư Chí Vĩ cũng chẳng đặt nhiều kì vọng lắm, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối rồi, nên lúc bấy giờ khi nghe thấy lời nói của lãnh đạo, dù cho trong lòng không vui gì mấy nhưng cũng chẳng tỏ ra quá rõ ràng trên mặt.

Vương Quế Sinh lại cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, sau đó xua tay nói: “Để tôi suy nghĩ chuyện này thêm đã, cậu bận gì thì cứ đi làm đi!”

Sau đó Lư Chí Vĩ cứ hồi hộp chờ đợi trong bảy tám ngày, rồi cũng cảm thấy chắc chắn không còn kì vọng gì vào được nữa, tuy anh ta cảm thấy có hơi mất mát nhưng lại chẳng nản lòng. Hai năm gần đây công việc của anh ta không được suôn sẻ mấy, nên chút đả kích nhỏ này cũng chẳng là gì cả. Mà việc thật sự làm cho anh ta phiền lòng lại là một việc khác.

Anh ta và Lưu Vân Vân đã đính hôn được hai năm rồi, hơn nữa tuổi tác của cả hai cũng không còn nhỏ nữa, cả tư lệnh Lư và chính ủy Lưu đều đang rất sốt ruột. Lưu Vân Vân vốn không cảm thấy nóng lòng gì nhưng lại không chịu nổi việc ngày nào cũng bị người nhà thúc giục, hơn thế nữa là mấy chị em có tuổi tác không hơn kém cô ta ở đơn vị cũng đều đã kết hôn hết rồi.

Không phải do Lư Chí Vĩ không thích Lưu Vân Vân, mà do anh ta cứ luôn cảm thấy kết hôn là một việc rất rắc rối. Tuy anh ta không tỏ rõ ra, nhưng sau khi hai nhà gặp mặt nhau, đã trực tiếp quyết định ngày kết hôn tổ chức vào lễ quốc khánh luôn rồi.

Dù giờ mới chỉ đang là tháng năm, cách ngày cưới còn xa, nhưng cũng chẳng thể ngăn nổi sự hào hứng của Lưu Vân Vân. Mỗi ngày sau khi tan sở cô ta đều đến bàn bạc chi tiết, vào cuối tuần sẽ luôn lôi kéo anh ta đi đến các cửa hàng lớn.

Tuy Lưu Vân Vân là cháu gái của chính ủy, nhưng cha của cô ta cũng chỉ là một sĩ quan bình thường, trong nhà có đến mấy anh chị em, nên từ nhỏ đã có thói quen tính toán mọi thứ một cách tỉ mỉ. Có lúc chỉ vì muốn mua một tấm thảm lông có giá cả hợp lý mà cô ta còn có thể chạy vào mấy cửa hàng liên tiếp để xem, Lư Chí Vĩ tuy không thấy quá phiền phức, nhưng cũng không làm cho anh ta thích thú nổi.

“Chí Vĩ, anh nghĩ thử xem vào ngày chúng ta kết hôn ấy, em mặc một bộ áo cưới cả người có màu đỏ sẽ đẹp hơn hay mặc quân phục rồi chỉ cài một đóa hoa hồng sẽ đẹp hơn?” Sau khi Lưu Vân Vân mua được tấm thảm lông vừa ý, khi đang khoác tay chồng chưa cưới của mình thì bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Lư Chí Vĩ ngó xem vẻ mặt của cô ta, trong lòng nghĩ mặc quân phục rồi cài hoa hồng sẽ đẹp hơn, thế nhưng trong lòng Lưu Vân Vân lúc này lại hy vọng sẽ là một câu trả lời còn lại, bèn nói: “Đơn vị của các em dạo gần đây có ai kết hôn không? Nếu muốn mặc áo cưới sẽ cần phải tìm một tiệm may giỏi đấy.”

Hai mắt Lưu Vân Vân sáng rỡ, sau đó nói: “Đúng rồi, cần phải tìm một thợ may có tay nghề rất giỏi mới được, chúng ta quyết định vậy nhé Chí Vĩ, em sẽ về hỏi lại. Nếu biết được là có thể dựa trên mẫu, vậy cuối tuần sau chúng ta cùng đi xem được không?”

Lư Chí Vĩ không muốn đi, thế là anh ta nói: “Còn đến mấy tháng nữa cơ mà, bây giờ đặt không phải là quá sớm rồi sao?”

Lưu Vân Vân lắc đầu rồi nói: “Không sớm nữa đâu, vốn dĩ muốn nhờ thợ may giỏi may đồ đều cần phải xếp hàng cả, có thể phải cần đến tận hai ba tháng mới tới lượt mình cơ, hơn nữa sau khi may xong nếu có chỗ nào không vừa ý còn cần phải sửa lại ngay. Nên làm sớm một chút sẽ tốt hơn đó!”

Cuối cùng khi đã trải qua hết cuối tuần như sống trong mơ màng, vào thứ hai Lư Chí Vĩ đến đơn vị sớm hơn bình thường nửa tiếng, thêm nữa là khi trước lúc còn ở tổ dự án, anh ta đã làm công việc tổng hợp trong mấy năm liền. Tục ngữ có câu trăm hay không bằng tay quen, bây giờ anh ta làm việc có thể nói là quen việc luôn tay, căn bản là không có bất cứ áp lực nào.

Bình Luận (0)
Comment