Nửa năm gần đây, Lư Chí Vĩ đã hình thành nên một thói quen tốt, chính là sẽ luôn phải mở một cuộc họp nhỏ vào mỗi sáng trước khi làm việc, phân chia rõ ràng công việc của từng người. Do phòng của bọn họ chỉ phụ trách những công việc vụn vặt thường ngày, làm như vậy sẽ giúp mọi người khó có thể bỏ sót và làm sai, dù cho có xảy ra vấn đề gì cũng có thể nhanh chóng tìm ra người chịu trách nhiệm để sửa chữa.
Còn về những chuyện đột nhiên phát sinh, bình thường đều sẽ do anh ta phụ trách.
Nhưng anh lại không ngờ, việc đột nhiên phát sinh lần này lại chính là bản thân anh ta. Cuộc họp nhỏ vào buổi sáng còn chưa chấm dứt là thư ký của Vương Quế Sinh đã đến gọi anh ta đi rồi.
“Chủ nhiệm Lư, phó bộ trưởng Vương gọi anh sang có việc!”
Lư Chí Vĩ vẫn chưa nghĩ ra đó là việc lúc trước, nên chỉ tùy tiện hỏi: “Hôm nay có việc gì đặc biệt sao?”
Thư ký lắc đầu nói: “Không có!”
“Tiểu Lư đến rồi sao, mau ngồi xuống đi!” Bình thường Vương Quế Sinh đều sẽ tỏ ra nghiêm nghị trước mặt cấp dưới, nhưng hôm nay trên mặt lại nở nụ cười điềm tĩnh.
Lư Chí Vĩ cũng cười tươi với lãnh đạo, bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi nói: “Phó bộ trưởng Vương, ngài cho gọi tôi có việc gì không?”
Vương Quế Sinh không đáp lại câu hỏi của anh ta, mà đứng lên đi đến quầy tủ lấy một hộp trà ra, sau đó nói: “Đây là Hoàng Sơn Mao Phong tôi vừa được tặng mấy ngày trước, vẫn còn chưa kịp thưởng thức, cậu đến pha hai cốc nếm thử xem sao?”
Vốn dĩ bản thân Lư Chí Vĩ không cảm thấy thích thú gì với trà, nhưng thứ nhất là do ảnh hưởng từ cha tư lệnh Lư, thứ hai là do anh đã sớm quan sát ra, Vương Quế Sinh là một người rất yêu thích việc thưởng trà. Nên vì muốn dễ bề làm thân, anh ta không chỉ học hết những kiến thức kiên quan đến các loại trà, mà anh ta còn đặc biệt học hỏi tay nghề pha trà của vợ chưa cưới.
Chính ủy Lưu có rất nhiều cháu gái, Lưu Vân Vân chỉ có thể nỗ lực không ngừng để giành lấy tình cảm, kỹ thuật pha trà cũng là do theo một nghệ nhân pha trà luyện mất cả một tháng.
Lư Chí Vĩ tự mình xách một bình nước sôi đến, tráng sơ bộ trà cụ, sau đó mới pha ra hai cốc trà, cẩn thận bưng một cốc trong đó đưa cho lãnh đạo.
Vương Quế Sinh nhấp một ngụm trà đầy thỏa mãn, sau mới cười nói: “Tiểu Lư này, mấy ngày trước cậu có nói muốn đi đến Bình Thành ấy, bây giờ vẫn còn giữ suy nghĩ ấy chứ?”
Lư Chí Vĩ hơi giật mình, rồi cười nói ngay: “Phó bộ trưởng Vương, dù có đi Bình Thành hay ở lại tiếp tục làm việc, tôi đều sẽ cố gắng làm việc nghiêm túc, xin lãnh đạo cứ yên tâm!”
Biểu cảm trên mặt Vương Quế Sinh như càng trở nên vui vẻ hơn, nói: “Cũng trùng hợp thật, không chỉ ở bộ tài chính của chúng ta mà các ban ngành khác cũng có dự tính sẽ cử một nhóm cán bộ thanh niên đến cơ sở rèn luyện. Mà mục đích của việc làm như vậy, một mặt giúp cho mấy người trẻ tuổi các cậu mau chóng trưởng thành để có thể gánh vác được trách nhiệm càng to lớn hơn. Một mặt khác, có thể dễ dàng nắm rõ tình hình của các nơi bất cứ lúc nào, để đưa ra phương châm chính sách chỉ đạo một cách thiết yếu hơn.”
Lư Chí Vĩ dù có vui mừng hết cỡ cũng cố gắng giữ nguyên biểu cảm, anh ta chỉ hơi mỉm cười: “Tôi rất biết ơn sự tin tưởng và đề bạt của lãnh đạo! Xin phó bộ trưởng Vương cứ yên tâm, sau khi tôi đến Bình Thành chắc chắn sẽ khiêm tốn học hỏi các đồng chí ở đó, sẽ không phụ sự kì vọng của lãnh đạo!”
Vương Quế Sinh kiềm chế lại sự vui vẻ trên mặt, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Sau khi cậu đến Bình Thành, giờ khắc nào đi nữa cũng phải ghi nhớ, mỗi một lời nói hay hành động của cậu không chỉ đại diện cho một mình cậu nữa, mà còn là đại diện cho cả bộ tài chính của chúng ta! Đừng nên vội vã đưa ra kết luận trong mọi chuyện, mà cần phải suy nghĩ kĩ càng. Nếu thật sự có chuyện nào không hiểu có thể gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được!”