Lư Chí Vĩ gật đầu chắc nịch.
Với tư cách là chủ nhiệm của phòng ban tổng hợp, Lư Chí Vĩ có một văn phòng nhỏ cho riêng mình, anh ta thường quen làm việc cùng với mọi người ngoài phòng làm việc lớn hơn, nên rất ít khi ở trong phòng một mình. Nhưng hôm nay lại khác với ngày thường, anh ta không kiềm chế được nữa, thậm chí còn không nhớ chào hỏi đồng nghiệp đã đi nhanh vào văn phòng rồi.
Sau khi khóa cửa phòng, anh ta không kìm nén nổi mà bật cười thành tiếng.
Tục ngữ có câu nói đúng lắm, quá tam ba bận mà. Hai chuyến đi đến Bình Thành đợt trước đều làm cho anh ta phải chán nản trở về, chuyến này anh ta chắc chắn phải rửa sạch hết nỗi nhục khi trước mới được!
Khi biết được con trai lại phải đến Bình Thành công tác, tư lệnh Lư không tỏ vẻ tán thành mà cũng không tỏ ra phản đối một cách rõ ràng. Hơn nữa cũng không còn lải nhải như khi trước, mà chỉ nói hai ba câu đơn giản là đã chuyển chủ đề sang việc kết hôn rồi. Theo ý của ông ta, việc để cho Lưu Vân Vân đi theo cùng rõ ràng không được hợp lý cho lắm, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà đi được, mà cách ổn thỏa nhất chính là hai người đi đăng ký kết hôn trước. Sau khi đăng ký kết hôn chẳng phải sẽ tự động trở thành vợ chồng hợp pháp rồi sao.
Tuy Lư Chí Vĩ cảm thấy đề nghị này không cần thiết cho lắm, nhưng vì anh ta muốn đi khỏi thủ đô càng sớm càng tốt, thế nên đã đồng ý.
“Cha cứ yên tâm đi, cũng không còn sớm nữa, cha đi nghỉ ngơi trước đi!”
Tư lệnh Lư gật đầu, nhìn theo bóng lưng của con trai đi lên tầng hai, sau đó lẳng lặng thở dài một tiếng. Vốn sau khi tổ dự án bị giải tán, ông ta khó khăn lắm mới mở rộng được quan hệ, để cho con trai giành được một chức vị ở bộ tuyên truyền, nếu chịu khó làm việc thì cũng sẽ có triển vọng phát triển không tồi. Nhưng không biết Lư Chí Vĩ uống phải bùa mê thuốc lú gì mà lại cứ một mực đi theo cái lão Vương Quế Sinh là kẻ thù ngày xưa của ông ta. Dù bộ tài chính tốt hơn bộ tuyên truyền một chút thật nhưng cũng phải được trọng dụng mới được chứ, mà rõ ràng là tình hình con trai ông ta lại không phải như vậy. Dù có là làm ở tổ dự án hay là bộ tài chính, đều là làm công việc tổng hợp cả. Tuy cũng không được tính là cấp bậc thấp, nhưng thực ra đều chỉ là làm việc vặt cho cấp trên mà thôi, nên hầu như sẽ chẳng có cơ hội để lên chức.
Ông ta đã muốn mở miệng khuyên con trai mấy lần rồi, nhưng mấy năm nay tư lệnh Lư không còn giống như lúc trước nữa, lúc trước sẽ hay nói với anh ta lời thật lòng, có gì nói nấy chứ không giấu giếm gì. Bây giờ người làm cha như ông ta mỗi khi muốn nói gì, ông ta đều sẽ không phản đối quá rõ ràng, nhưng cũng sẽ không nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Mỗi khi đối mặt với dáng vẻ như vậy của đứa con trai nhỏ, tư lệnh Lư sẽ luôn nảy sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Khi Lưu Vân Vân nghe nói Lư Chí Vĩ cần phải đi đến nơi khác thì rất không vui, nhưng sau đó khi nghe nói cần phải đi đăng ký kết hôn trước, thoáng chốc đã vui trở lại ngay. Khi Lư Chí Vĩ có tâm trạng phấn khởi, đối với vợ chưa cưới cũng nhẫn nại hơn, hai người đều tự đi xin phép đơn vị của mình nghỉ nửa ngày, sau đó đi cục dân chính đăng ký kết hôn trước. Khi đang trên đường về Lư Chí Vĩ mới dắt cô ta vào tiệm vàng mua một cặp nhẫn vàng đẹp đẽ.
“Chí Vĩ, anh có biết ý nghĩa của nhẫn là gì không?”
Lư Chí Vĩ liếc mắt nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Lưu Vân Vân, rồi nói không chút để ý: “Biết. Lần này anh đi đến Bình Thành chính là để thực hiện nhiệm vụ của bộ tài chính, vì để học hỏi kinh nghiệm tiên tiến của bọn họ, không chỉ cẩn thận làm việc mà về phương diện cá nhân anh cũng sẽ tự giữ mình trong sạch. Em không cần lo lắng đâu!”
Khi Lưu Vân Vân nghe hết câu thì trong lòng rất vui mừng, sau đó nắm lấy cánh tay anh ta nói: “Chí Vĩ, em có nghe đồng nghiệp nói, ở Bắc Kinh có nhà hàng tây đó, họ có mở cửa bán đó. Thịt bò bít tết ở đó ăn ngon lắm, hay là tụi mình đi thử một chút đi!”
Lư Chí Vĩ gật đầu.
Một tuần sau đó, Lư Chí Vĩ chuyển giao công việc cho hai cán bộ cùng phòng, sau đó đi tới cương vị công tác mới.