Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704:

Chương 704:

Biết là thế nhưng khi Lư Chí Vĩ nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú đầy đủ thì vẫn để lộ vẻ giật mình rõ rệt.

Trưởng nông trường Vương vội vàng cười giải thích: “Gà vịt đây đều là do nông trường nuôi hết, cá tôm mùa này không được mập lắm, nên một cân cũng chỉ mất mấy xu thôi. Bữa cơm này nhìn có vẻ thịnh soạn chứ thực ra chi tiêu hợp lý lắm, chủ nhiệm Lư mau ngồi đi!”

Sau khi ăn xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, dù cho Lư Chí Vĩ có muốn đi dạo quanh nông trường xem cũng không còn thuận tiện nữa.

Vào ngày hôm sau khi trời vừa sáng là anh ta đã thức dậy, sau khi rửa mặt sơ sài xong anh ta liền đi đến ruộng lúa gần đó ngay.

Cây lúa trong nông trường đúng là sinh trưởng rất tốt, chắc chắn sẽ lại có thêm một vụ được mùa nữa mà xem. Anh ta men theo ruộng lúa đi chưa được bao xa thì đã bắt đầu thấy có người đi đến rồi.

Chủ nhiệm Lư đi xung quanh xem hết một vòng, bọn họ đang làm cỏ. Nhìn thì có vẻ không mệt lắm nhưng cũng phải giữ nguyên tư thế khom lưng tay cũng phải luôn cầm cuốc mới được, việc này để cho người trẻ tuổi làm thì còn được chứ người già sẽ không chịu nổi đâu. Anh ta nhìn thấy có một ông lão có vẻ như đang bị đau lưng, xới được một chút là đã đứng thẳng người lại lấy tay đấm lưng không ngừng, vì thế mà làm rất chậm nên chưa gì đã bị mọi người bỏ lại phía sau rồi.

Anh ta chạy đến hỏi: “Đồng chí này có phải là thấy không thoải mái ở lưng phải không?”

Thực ra chủ nhiệm Lưu chỉ giả vờ thôi, ông ta căn bản không có bị bệnh vặt như đau lưng, ông ta chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của Lư Chí Vĩ mà thôi/ Lúc này ông ta thở dài rồi tỏ ra không biết phải làm sao: “Phải, là bệnh lâu năm rồi!”

Lư Chí Vĩ nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lưu, không biết vì sao lại bỗng nhớ đến anh họ của mình.

Hai người mau chóng trò chuyện thân thiết với nhau. Lư Chí Vĩ hỏi kỹ càng tỉnh hình chủ yếu của nông trường, sau đó cũng nói ra một chút suy nghĩ của mình. Chủ nhiệm Lưu đã biết anh ta chính là cán bộ mà cấp trên phái đến từ sớm rồi, không chỉ trả lời hết những câu hỏi của anh ta mà còn dối lòng mà khen nông trường không ít.

“Đồng chí, cậu nghĩ những người như chúng tôi, liệu có còn cơ hội được khôi phục lại thân phận sau đó trở về lại đơn vị công tác lúc trước hay không?” Chủ nhiệm Lưu cả gan hỏi.

Lư Chí Vĩ do dự hết vài giây, còn chưa kịp trả lời thì ông lão trước mắt lại nói tiếp: “Đồng chí lãnh đạo, sau khi trải qua cải tạo hết mấy năm này, cả thân thể và tâm hồn của chúng tôi đều đã được thanh lọc hết rồi, chắc chắn không còn dính dáng gì đến giai cấp tư sản nữa đâu. Đảng và nhân dân chắc sẽ cho chúng tôi một cơ hội để sửa chữa chứ?”

Lư Chí Vĩ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của ông ta, trong lòng hết sức thông cảm, hơn nữa chuyến này anh ta đến vốn cũng có ý để lộ ra tin tức, nên nói nhỏ tiếng: “Sẽ có, không bao lâu nữa đâu, mọi người đừng nóng lòng!”

Kể từ khi nông trường có một nhóm người khôi phục lại được thân phận, thì việc này cứ luôn làm cho ông ta phải suy nghĩ không thôi. Lúc trước còn vì vậy mà cứ bám lấy trưởng nông trường Vương hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu ngày, nhưng dù có như thế nào trưởng nông trường Vương cũng luôn không nói ra câu trả lời chắc chắn cho ông ta biết. Không giống như đồng chí trẻ tuổi này nói ra với vẻ thoải mái đến vậy, thế là lại hỏi tiếp: “Vậy làm phiền cho tôi hỏi thêm một chút nữa, không bao lâu nữa, là chỉ một tháng, hai tháng, ba tháng hay là ba tháng trở lên vậy?”

Câu hỏi này làm cho Lư Chí Vĩ phải ngừng lại suy nghĩ, anh ta ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà theo tôi nghĩ ít nhất cũng phải là ba tháng trở lên!”

Chủ nhiệm Lưu thở phào một hơi rồi nói: “Xin cảm ơn lãnh đạo nhiều lắm!” Sau khi nói xong lại cầm cuốc lên tiếp tục làm việc.

Bình Luận (0)
Comment