Lư Chí Vĩ đi về lại nhà ăn để ăn sáng, sau đó đi khắp nơi theo trưởng nông trường Vương quan sát một chuyến, chủ yếu là tham quan trại chăn nuôi và kho lúa sau khi đã được sắp xếp xong, cứ như thế công việc kiểm tra cũng được xem như là hoàn thành.
“Trưởng nông trường Vương, nghe nói trường tiểu học nông trường cũng được xây dựng rất tốt, có tiện đi qua xem một chút được không?”
Trưởng nông trường Vương gật đầu, còn cố tình nói thêm một câu: “Chủ nhiệm Lư, thực ra trường tiểu học không chịu sự quản lý của nông trường, nó là đơn vị cấp huyện!”
Khi hai người đi đến trường học, hiệu trưởng Dương đang rất bận rộn. Hiện giờ trường tiểu học nông trường đang ở trong thời khắc vô cùng quan trọng, vì sau một tháng nữa là lứa học sinh trung học cơ sở đầu tiên sẽ tốt nghiệp. Ông ta bận bịu không ngớt trong ba năm qua, thế mà giờ đây đã đến lúc phải kiểm tra thành quả rồi, thế nên mỗi ngày đều không được chểnh mảng.
Gần đây có người phản ánh lại với ông ta, giáo viên Bì dạy môn ngữ văn lớp chín không biết có chuyện gì xảy ra mà chất lượng giảng dạy rất không ổn định. Dương Quang Thắng là người rất xem trọng việc cập nhật tin tức, nên mấy ngày gần đây đều đi dự giờ lớp của giáo viên Bì. Ông ta đúng là đang chuẩn bị đi dự giờ đây!
Hiệu trưởng Dương và trưởng nông trường Vương đã rất thân với nhau rồi, hai người là bạn nhậu nên thường cùng đi nhậu với nhau, hơn nữa theo như ông ta thấy, Lư Chí Vĩ còn rất trẻ. Dù là đến từ thủ đô nhưng cấp bậc chắc cũng không quá cao, bởi thế mà có vẻ không coi trọng lắm, xét đến việc trong giờ phút này hầu hết các giáo viên đều đang bận, ông ta bèn cho người gọi Ngô Thanh Phương đến.
Nói một cách tương đối, công việc ở nhà trẻ cũng không quan trọng lắm nên chậm trễ một chút cũng không sao.
Rèn luyện hết mấy năm, Ngô Thanh Phương không còn giống như lúc trước nữa, cô ấy chiêu đãi trưởng nông trường Vương và Lư Chí Vĩ rất nồng nhiệt. Sau khi biết rõ ràng thân phận của Lư Chí Vĩ, cô ấy đã giới thiệu rất cặn kẽ về tình hình chủ yếu của trường học, cuối cùng còn nói: “Chủ nhiệm Lư, trường tiểu học nông trường của chúng tôi ít nhiều gì cũng nhờ có sự ủng hộ của nhà nước mới có thể xây dựng được thành công như vậy. Ở đề thi chung của toàn huyện trong lần gần đây nhất, lớp nào cũng lấy được thành tích đứng đầu cả!”
Lư Chí Vĩ vừa cười vừa nói mấy câu khuyến khích, sau đó đột nhiên chuyển đề tài: “Cô Ngô này, có phải cô đã được khôi phục lại thân phận và đãi ngộ rồi không?”
Ánh mắt sắc bén của anh ta làm cho Ngô Thanh Phương nảy sinh một loại trực giác không ổn, nhưng đây cũng không phải là việc có thể giấu được, bèn gật đầu một cách dứt khoát.
Lư Chí Vĩ che giấu sự kinh ngạc trong nội tâm, mỉm cười gật gật đầu, tiếp tục dò hỏi: “Cô Ngô, cô vốn là một giảng viên đại học, bây giờ lại ở đây dạy những đứa trẻ này, đại tài tiểu dụng, thật quá đáng tiếc. Cô có nghĩ đến việc trở về trường đại học công tác không?”
Nếu đổi lại trước kia, Ngô Thanh Phương chắc chắn không chút do dự gật đầu đồng ý. Đương nhiên bây giờ cô ấy cũng muốn được gọi về, nhưng tình hình trước mắt đã khiến cô rất hài lòng. Đối với cô ấy mà nói điểm tốt lớn nhất của việc khôi phục lại thân phận đó là tiền lương và các loại phiếu cung ứng. Bây giờ, ngoài việc chăm chỉ làm việc mỗi ngày, niềm vui lớn nhất của cô ấy chính là làm các món ăn ngon. Nhìn con trai Đằng Đằng vui vẻ ăn uống, quả thật so với uống mật cô ấy còn thấy ngọt hơn.
Ngô Thanh Phương cười cười nói: “Chủ nhiệm Lư nói đùa, chưa nói đến việc đại tài tiểu dụng, thật ra giáo dục trẻ em rất quan trọng, ở một mức độ nào đó thậm chí còn quan trọng hơn so với giáo dục giai đoạn đại học. Đặc điểm giai đoạn này của trẻ em chính là khả năng tiếp thu và bắt chước rất mạnh, dù cho đứa nhỏ có tư chất bình thường, nếu ở giai đoạn này được dẫn dắt đúng cũng sẽ trở nên thông minh và hiếu học hơn.