Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 706 - Chương 706:

Chương 706:

Một đứa bé hình thành được những thói quen tốt từ thời thơ ấu sẽ có tác dụng rất lớn đối với giai đoạn học tập sau này, thậm chí có thể còn mang ý nghĩa quyết định.”

Lư Chí Vĩ gật gật đầu.

Trưởng nông trường Vương cười ha hả nói: “Cô giáo Ngô nói rất đúng, Giáo dục trẻ em quả thật rất quan trọng!”

Đối với điểm này anh ta thật sự rất xúc động, chủ yếu là vì có trải nghiệm của bản thân. Bởi vì con gái Linh Linh của anh ta đã sáu tuổi rồi. Tuy biểu hiện có thể coi là rất lanh lợi, hiểu chuyện nhưng chỗ thiếu sót cũng rất rõ ràng đó chính là con bé không nhận được mặt số, không nhận được mặt chữ cũng không học thuộc được thơ Đường. Ở nông thôn việc này cũng không có gì lạ, nhưng khi đến nông trường so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì không thể so sánh được.

Cũng may là trưởng nông trường Vương đã rất nhanh quyết định mang con bé đến trường mẫu giáo học lớp mẫu giáo lớn. Chỉ qua thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Linh Linh đã có tiến bộ rất lớn.

Ngô Thanh Phương cười cười nói: “Hai vị lãnh đạo có muốn đi thăm quanh trường học một chút không?”

Lô Chí Vĩ không có hứng thú với việc này, anh ta giành nói trước trưởng nông trường Vương: “Cô Ngô, nghe nói giáo sư Chương Văn Điền đang dạy học trong trường, tôi đã khâm phục ông ấy từ lâu, không biết có thể đưa tôi đến gặp một lần được không?”

Ngô Thanh Phương cười cười, trong lòng lại thấy lo lắng. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này vừa đến đã làm cho người ta có một cảm giác người đến không có việc gì tốt. Hơn nữa, những vấn đề đưa ra cơ bản đều là vấn đề nhạy cảm. Tuy rằng bây giờ chính sách có buông lỏng một chút, nhưng đối với những người như bọn họ mà nói, nhất định phải chú ý thận trọng.

Cô ấy vừa cầm lấy ấm trà, rót trà mời trưởng nông trường Vương và Lư Chí Vĩ, vừa nói: “Bây giờ giáo sư Chương còn đang lên lớp, mong hai bị lãnh đạo chờ một chút!”

Lư Chí Vĩ tỏ ra đã hiểu, mỉm cười nói: “Không sao, dù thế nào cũng không thể làm chậm trễ việc dạy học hàng ngày được, tôi nghe trưởng nông trường Vương nói, cha của cô Ngô nguyên là hiệu phó trường đại học Bình Thành phải không?”

Ngô Thanh Phương gật gật đầu.

Lư Chí Vĩ thấy cô ấy có ý không muốn nói nhiều, nhanh chóng tung ra một cành ô liu tỏ ý thân thiện, quan tâm nói: “Cô Ngô, mục đích lần này tôi đến nông trường chính là muốn tìm hiểu mong muốn thật sự của mọi người cùng với tình hình hiện nay. Những tình huống này đều sẽ được báo cáo chi tiết lên lãnh đạo. Cô cũng biết, chính sách hiện nay đã nới rộng hơn nhiều, cho nên tôi hy vọng hiểu được tình hình thực tế càng chi tiết tỉ mỉ càng tốt.”

Anh ta nói như vậy là muốn làm mọi người buông lỏng cảnh giác, nhưng chính vì thế, trong lòng Ngô Thanh Phương càng thêm cảnh giác. Hai năm gần đây chịu ảnh hưởng lớn của chồng, cô ấy hiểu rõ thế cuộc hiện giờ, chắc chắn sẽ không nói lung tung, chỉ cười đáp lại: “Đúng vậy, cha tôi nguyên là hiệu phó trường đại học, bây giờ ông ấy công tác tại ban khoa học kỹ thuật nông trường, chủ nhiệm Lư chắc là có nghe đến ban khoa học kỹ thuật chứ?”

Lư Chí Vĩ gật gật đầu nói: “Đương nhiên tôi có nghe đến, mấy dự án của ban khoa học kỹ thuật đều vô cùng thành công, không chỉ dừng lại ở Bình Thành mà còn gây tiếng vang rất lớn trên phạm vi cả nước.”

Ngô Thanh Phương cười cười, tỏ vẻ cảm thấy rất tự hào.

“Chủ nhiệm Lư, bất luận là dự án cải tạo đất đai hay là dự án phát triển mở rộng phân hóa học mới bây giờ, cha tôi đều có tham gia. Công việc bây giờ của ông ấy vô cùng bận rộn cũng rất phong phú. Trước kia có lúc cha tôi đã nói, là đảng và quốc gia bồi dưỡng chúng ta. Chỉ cần quốc gia cần, bất kể là công tác ở đâu, bất kể là ở vị trí công tác nào đều phải cố gắng nghiêm túc làm việc và phát huy hết năng lực bản thân, đóng góp sức mình để xây dựng chủ nghĩa xã hội.”

Bình Luận (0)
Comment