Ông ta nói thao thao bất tuyệt nửa ngày những điều tâm đắc của mình khi dạy học, chẳng những nói rất nhanh, hơn nữa bộ dáng còn rất thành khẩn. Trưởng nông trường Vương và Ngô Thanh Phương đều rất chăm chú lắng nghe. Đối với chuyện này Lư Chí Vĩ không hề có hứng thú, nhưng lại không thể ngắt lời ông ta.
Chương Văn Điền hình như nắm rất chắc thời gian, vừa mới kết thúc bài phát biểu của mình, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Ông ta cười có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi có tiết rồi, xin lỗi không tiếp được hai vị!”
Lư Chí Vĩ dõi theo bóng lưng vội vã rời đi của ông ta, cười cười có chút đăm chiêu.
Ngô Thanh Phương đang muốn mở miệng nói chuyện, sau giờ học rốt cuộc hiệu phó Dương đã trở lại, ông ta cười ha ha nói: “Trưởng nông trường Vương, chủ nhiệm Lư, mời theo tôi. Tôi đã báo nhà ăn chuẩn bị rồi. Hôm nay có cá và tôm tươi, giờ chúng ta đi qua đó thôi.”
Ăn cơm trưa xong, Lư Chí Vĩ cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian ở nông trường nữa, từ chối lời mời của trưởng nông trường Vương, lái xe đi Bình Thành.
Về vấn để sắp xếp chức vị của Lư Chí Vĩ như thế nào, Trần Hữu Tùng và phó thị trưởng Lý bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định để anh ta làm trợ lý thị trưởng, công việc chính là giúp đỡ công tác của phó thị trưởng La.
Sáng sớm cuối tuần Vương Văn Quảng đã đi mua thịt tươi và rau hẹ rồi tiếp tục bận rộn trong bếp.
Khoảng thời gian gần đây, bởi vì công việc của Triệu Trân Trân tương đối bận, ngoài bận công tác còn phải đến lớp tại chức buổi tối, thậm chí có đôi khi còn không kịp ăn cơm chiều. Cho nên gần đây Vương Văn Quảng thường xuyên phải nấu cơm, quen tay hay việc nên trong thời gian ngắn trình độ nấu ăn được nâng cao không ít.
Vương Văn Quảng băm thịt làm nhân bánh, mang rau hẹ đi rửa sạch, cắt nhỏ, trộn lẫn, lại cán bột mì làm vỏ rất nhanh làm được một mâm bánh rau trộn.
Nướng bánh rau trộn là một việc rất cần kỹ thuật, nếu muốn nướng thật ngon cần có người hỗ trợ canh lửa.
Vương Văn Quảng đứng ở cửa phòng bếp, gọi to: “Nhị Bảo, lại đây giúp cha nhóm lửa nào!”
Bốn đứa trẻ, ngoại trừ Kiến Minh thì đều đã dậy, Vương Kiến Quốc chăm chỉ làm bài tập. Thằng bé và Diệp Trình đã nói với nhau nhanh chóng làm xong bài tập, ăn sáng xong rồi cùng nhau đi quảng trường nhỏ đánh bóng rổ.
Kiến Quốc đã lâu không được chơi bóng, trong lòng rất chờ mong, vì vậy sau khi ngủ dậy đã bắt đầu làm bài tập, cúi đầu làm hết sức tập chung chăm chú.
Trước đây khi còn ở công xã Anh Đào, chỉ có hai người thằng bé và cha, một ngày ba bữa cơm đều rất qua loa, chỉ khi Vương Văn Quảng vui vẻ, mới có thể làm một bữa ăn ngon. Nhưng bây giờ sau khi trở lại Bình Thành, cha như thay đổi thành người khác, hầu như mỗi ngày đều xuống bếp nấu cơm, hơn nữa mỗi lần đều nấu rất ngon. Điều này làm cho Kiến Quốc có chút không thoải mái, cảm thấy đã bị đối xử không công bằng.Vì thế, thằng bé cũng không dừng bút, chỉ là nhíu nhíu mày làm như không nghe thấy.
So với anh cả và anh hai, Vương Kiến Xương thấy thoải mái hơn nhiều, bài tập của thằng nhóc không nhiều lắm, chiều qua đã làm xong rồi, bây giờ đang cầm một quyển truyện tranh xem say sưa. Nghe được tiếng gọi của cha thằng nhóc ngẩng đầu, chăm chú nhìn sắc mặt của anh hai. Xác nhận anh hai không muốn đi phòng bếp hỗ trợ, hỏi lại: “Anh hai, em có thể đi nhóm lửa không?”
Vương Kiến Quốc vẫn không ngẩng đầu, có chút mất kiên nhẫn nói: “Em muốn đi thì cứ đi.”
Vương Kiến Xương lập tức bỏ tập tranh xuống chạy đi.
Vương Văn Quảng gọi Kiến Quốc, nhưng người đến lại là Kiến Xương, chẳng qua anh đối với việc này cũng không hề để ý.
Kiến Xương nhìn thấy bánh rau trộn thì mắt sáng lên, cười nói: “Cha, mẹ đã nói nướng bánh rau trộn cần để lửa nhỏ. Mấy hôm trước tan học con đã nhặt được rất nhiều lá cây mang về, hay là đốt bằng lá cây đi?”
Trong nội thành nấu bếp lớn thật sự rất bất tiện, bởi vì không đủ củi. Trước đây Triệu Trân Trân đều là dùng bếp than nấu cơm. Nhưng cách đây không lâu Triệu Thanh Sơn mới chở đến một xe tải củi gỗ, Vương Văn Quảng cảm thấy dùng nồi lớn nấu cơm rất nhanh, mười lần thì có đến chín lần đều dùng bếp lớn.