Triệu Trân Trân cảm thấy Vương Văn Quảng nghĩ hơi nhiều rồi.
“Văn Quảng, bạn học này của Kiến Dân là Lưu Lỵ Lỵ, tình hình của con bé em biết một ít. Bố mẹ bị phân đến nông trường, chỉ còn ông bà nội chăm sóc, có lẽ không quan tâm đến con bé lắm nên đứa trẻ này rất đáng thương!”
Vương Văn Quảng nhíu mày nói: “Cho dù thế nào thì chuyện này cũng làm Kiến Dân phân tâm, đặc biệt là thằng bé sắp thi tốt nghiệp trung học cơ sở, tháng chín này phải ôn thi trung học phổ thông. Trân Trân, em cũng biết rồi, độ khó chương trình học của trung học phổ thông tăng rất rõ ràng, cứ thế này chắc chắn không ổn rồi!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu, nói: “Anh nói cũng đúng, nhưng Lưu Lỵ Lỵ học bằng lớp với Kiến Quốc, đợi tháng chín khai giảng thì Kiến Dân sẽ vào trung học phổ thông, tự nhiên là sẽ tách ra thôi!”
Vương Văn Quảng lại cảm thấy việc này không đơn giản như thế, Kiến Dân là đứa trẻ giống anh nhất trong bốn đứa, không ngờ trong chuyện tình cảm này lại cũng giống anh tới vậy. Không sai, chuyện yêu đương này anh cũng có kinh nghiệm từ bản thân.
Khi anh mười bốn tuổi thì đã học trung học phổ thông rồi, rõ ràng anh không hề chú ý đến việc bên ngoài mà chỉ chuyên tâm học hành. Không biết thế nào mà anh đột nhiên thay đổi, thích một bạn nữ ở lớp trên, cô bạn đó học hành không tốt, ngày nào anh cũng tốn thời gian sức lực kèm cặp.
Hậu quả của việc đó chính là kết quả thi cuối kỳ của anh bị thụt lùi, từ vị trí đầu tiên đã trượt xuống thứ mười mấy, nhưng cô bạn kia thì tiến bộ lên rất nhiều.
May mắn thay lúc đó anh không lún quá sâu, hơn nữa sau khi bị bố mẹ và giáo viên chủ nhiệm phê bình nghiêm khắc xong thì trong lòng lại có một nỗi tủi nhục mà trước nay chưa từng có. Nên anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, một lần nữa chuyên tâm vào việc học hành, rất nhanh thành tích đã được kéo lên. Mà kỳ lạ ở chỗ, cảm xúc của thiếu niên xuất hiện rất nhanh và cũng mất đi rất nhanh. Khi anh nhìn thấy cô bạn kia thì đã không còn cảm xúc đặc biệt nữa rồi.
Nhưng anh cảm thấy trạng thái của Kiến Dân bây giờ còn nghiêm trọng hơn mức độ của anh năm đó.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, buổi chiều ngày chủ nhật, Triệu Trân Trân kèm học cho Kiến Xương. Vương Văn Quảng dạy cho Kiến Quốc, còn Kiến Dân với Kiến Minh yên lặng làm bài tập bên cạnh.
Vương Văn Quảng xem qua đề thi mà Vương Kiến Quốc đã làm, có hơi không vừa lòng nói: “Nhị Bảo, gần đây con có phải không thoải mái ở đâu không, đề bài như thế này con không nên sai mới phải!”
Kiến Quốc với khuôn mặt đau khổ, không tình nguyện nói: “Cha, con sẽ cố gắng!”
Thành tích khác của thằng bé đã rất tốt rồi, luôn xếp vị trí đầu trong lớp. Lần thi giữa kỳ lần trước đã đứng đầu cả khối, thành tích này đã gần đuổi kịp trình độ của Kiến Dân rồi. Nhưng Vương Văn Quảng vẫn không yên tâm, thiên chất của Kiến Quốc kém hơn Kiến Dân một chút, muốn phát huy thành tích tốt thế này chỉ có thể cố gắng thôi. Thế nên anh cũng tăng độ khó của bài tập lên một chút.
Cũng may thái độ học tập của Kiến Quốc cũng coi như không tồi.
Nghĩ đến đây, Vương Văn Quảng vui vẻ nói: “Con xem lại những câu đã làm sai đi, nếu như không làm được thì hỏi lại cha.”
Vương Kiến Quốc gật gật đầu.
Vương Văn Quảng đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn con trai cả, nói: “Đại Bảo, con làm xong bài tập chưa?”
Lúc này Vương Kiến Dân đang cho vở bài tập vào trong cặp, trả lời: “Con làm xong rồi!”
Vương Văn Quảng nở một nụ cười mỉm, nói: “Đại Bảo, đi, đi đến trường với cha một chuyến đi, hôm qua phát gạo mà cha quên không lấy!”
Vương Kiến Dân vốn định đi tìm Lưu Lỵ Lỵ, do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Vương Văn Quảng mở cửa văn phòng, rót cho bản thân và con trai một cốc nước. Sau khi ngồi xuống, anh chỉ chiếc ghế bên cạnh rồi nói: “Đại Bảo, con ngồi đi.”
Trong lòng Vương Kiến Dân đang vội nên không muốn ở lại lâu, cậu bé nhìn xung quanh nhưng không thấy có túi gạo nào.
“Cha, gạo ở đâu ạ?”