Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Đại Bảo, trường học vốn không hề phát gạo, cha chỉ muốn nói chuyện riêng với con nên mới làm vậy.”
Trong lòng Kiến Dân không rõ vì chuyện gì mà trong lòng cũng rạo rực, nói: “Cha, cha muốn nói với con chuyện gì?”
Vương Văn Quảng cười, nói: “Đại Bảo, lúc cha bằng tuổi con cũng thích một cô gái.”
Vương Kiến Dân lặng người, thẳng thắn phủ nhận: “Cha, con không có thích Lưu Lỵ Lỵ, chỉ cảm thấy bạn ấy đáng thương mà thôi!”
Vương Văn Quảng không đồng tình với suy nghĩ của con trai, nói: “Tình hình của Lưu Lỵ Lỵ, mẹ con đã nói cho cha biết rồi. Cô bé đó thực sự đáng thương, nhưng trong khu nhà tập thể có nhiều người còn đáng thương hơn cô bé nhiều! Con có biết Từ Kiều Kiều không? Cô bé đó cùng lớp với Lưu Lỵ Lỵ, còn ở ngay cạnh nhà ta, cha mẹ cô bé bị phân đến nông trường. Bây giờ trong nhà chỉ có chú thím, Từ Kiều Kiều không những ăn không no mà còn hay bị đánh, sao con không thấy đáng thương?”
Vương Kiến Dân lại trầm tư, không ngờ cha lại biết nhiều việc như thế.
Thực sự thì so với Từ Kiều Kiều thì Lưu Lỵ Lỵ vẫn còn đỡ chán, ít nhất ông bà nội không đánh mắng cô bé.
Cậu bé đắn đo nửa ngày, không biết trả lời câu hỏi đó như thế nào.
Vương Văn Quảng nhìn con trai đã lờ mờ hiểu ra thì nhíu mày nói: “Đại Bảo, nếu như con nói là sự thật, chỉ là thấy Lưu Lỵ Lỵ đáng thương, vậy sau này không cần như vậy nữa. Cha đã nhờ người tìm hiểu rồi, ông bà nội của Lưu Lỵ Lỵ bây giờ đối xử với cô bé cũng coi như khá tốt, cơ bản nhất thì được đảm bảo ăn no mặc ấm. Thế nên sau này con không cần lấy đồ nhà mình mang đến cho cô bé ăn nữa, cha không phải tiếc gì mấy món đồ đó, mà cha tiếc thời gian cũng như sức lực mà con bỏ ra vào chuyện này!”
Kiến Dân còn tưởng việc cậu bé lén lút lấy đồ được thực hiện rất kỹ lưỡng, chỉ có trời biết đất biết cậu biết, ai ngờ lại bị cha phát hiện rồi. Bởi vì xấu hổ nên mặt cậu bé đỏ hết lên.
Khi còn trẻ ai cũng từng bồng bột, bản thân Vương Văn Quảng cũng đã trải qua cái độ tuổi đó, anh có thể hiểu được cảm nhận ngay lúc này của cậu con trai cả. Anh cũng không muốn bắt ép quá nhiều, như vậy càng tạo thêm áp lực lớn cho cậu bé.
Còn nhớ khi đó sau khi tâm tư của anh bị vạch trần, mẹ anh Tào Lệ Quyên không những nghiêm khắc phê bình anh mà còn đi đến tìm gặp người nhà của cô bạn ấy, vì chuyện này mà gây ra nhiều rắc rối. Thậm chí anh còn cảm thấy vì chuyện này mà anh không thể nào ngẩng cao đầu lên được ở trong trường.
“Đại Bảo, từ nhỏ con là một đứa trẻ thông minh biết nghe lời, cha mẹ đều rất yên tâm về con. Không cần cha nói thì con cũng có thể hiểu được đạo lý thời gian là vàng, bây giờ con mới mười hai tuổi, việc cần làm là nên tập trung tinh thần vào việc học hành. Đến khi con trưởng thành tròn mười tám tuổi thì mới có thể yêu đương, đến lúc đó cha tuyệt đối sẽ không can thiệp vào bất cứ sự tự do nào của con!”
Nghe đến hai chữ yêu đương, khuôn mặt của Kiến Dân càng đỏ thêm. Cậu bé cố gắng sắp xếp lại lời nói, bất lực đưa ra lời biện hộ cuối cùng cho mình: “Cha! Thật sự con chỉ cảm thấy Lưu Lỵ Lỵ có chút đáng thương! Con từng đến nhà bạn ấy, ông bà nội bạn ấy rất hung dữ, đặc biệt là ông nội bạn ấy. Nếu như hiện giờ ông bà nội bạn ấy thay đổi tốt lên, vậy thì Lưu Lỵ Lỵ có thể sống tốt hơn chút, nhất định sẽ được ăn cơm đầy đủ. Cha yên tâm đi, sau này con sẽ không đem đồ ăn cho bạn ấy nữa!”
Vương Văn Quảng nở nụ cười hài lòng, nói nhỏ nhẹ: “Đại Bảo, trước đây chẳng phải cha đã từng ở nông trường sao, bởi vì biểu hiện tốt nên đã được khôi phục lại chức vụ sớm hơn, cha mẹ của Lưu Lỵ Lỵ chắc cũng sẽ sớm được thả ra thôi! Con không cần phải phân tâm đến chuyện của cô bé nữa, sắp thi cuối cấp, bài vở con đã chuẩn bị như thế nào rồi?”