Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718:

Chương 718:

Nhắc đến vấn đề này, cuối cùng trên mặt của Kiến Dân cũng hiện ra một nụ cười tự tin, nói: “Con đã ôn qua hết một lượt, bài thi thử cũng đã làm xong cả.”

Vương Văn Quảng vỗ vai cậu bé, mở ngăn bàn từ trong lấy ra một cây bút mực, nói: “Vốn muốn đợi cho con thi xong rồi mới tặng, giờ tặng trước cho con nhé, cha chúc con thi được kết quả tốt!”

Có rất nhiều dòng bút mực hiệu Anh Hùng, loại rẻ nhất chỉ có hai tệ, loại đắt thì ít nhất cũng phải trên mười tệ. Cửa hàng văn phòng phẩm ở bên cạnh trường học của cậu bé nhập hàng rất đầy đủ. Kiến Dân và Kiến Quốc thường đến đó lượn vài vòng xem, do đó vừa nhìn đã nhận ra cây bút mực mà cha tặng cậu bé là loại mới nhất, ít cũng mười năm tệ một cây.

Cậu bé cầm lấy không nỡ buông tay.

Vương Văn Quảng dơ tay lên nhìn đồng hồ, cười và nói: “Đại Bảo, cha còn có chút chuyện cần phải làm, con về trước nhé!”

Vương Kiến Dân gật đầu vui vẻ.

Mặc dù đã làm công tác tư tưởng thông suốt cho cậu con trai, nhưng về phía Lưu Lỵ Lỵ anh không thể quản được. Không biết cô bé sẽ nghĩ như thế nào, cũng không biết sau khi Vương Kiến Dân đối xử lạnh nhạt với cô bé thì cô bé sẽ có phản ứng như thế nào. Vương Văn Quảng lạnh lùng quan sát vài ngày, thức ăn còn dư cất ở trong bếp đã không biến mất vô cớ nữa, biểu hiện của Kiến Dân vô cùng điềm tĩnh, chẳng khác gì so với trước đây. Ăn sáng xong thì đến lớp, sau khi tan học thì chuyên tâm làm bài tập ngoài ra còn làm thêm hai bài thi.

Lại đến cuối tuần, vừa sáng sớm Triệu Trân Trân đã đến trường học tối/ Vương Văn Quảng dọn dẹp qua loa nhà bếp, cũng giống như mọi khi, dặn dò các con rồi sau đó cũng đến trường. Điều khác ở đây chính là, anh làm việc ở trong văn phòng khoảng nửa giờ đồng hồ sau đó lại quay về nhà.

Hiện thực khác xa với những gì anh nghĩ, ngoài Kiến Minh đang học cùng với cô giáo Lý Mẫn Tuệ ra thì ba cậu con trai kia không thấy đâu cả.

Lý Mẫn Tuệ nhìn thấy anh theo thói quen định đứng lên, anh xua tay nói. “Tứ Bảo, ba anh của con đâu?”

Kiến Minh không nỡ rời ánh mắt khỏi đề bài đang làm, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên cứ thế trả lời: “Anh cả chắc đi tìm chị Lỵ Lỵ rồi, còn anh hai đi đánh bóng, anh ba đi chơi công viên cùng với chú La rồi ạ!”

Vương Văn Quảng nghe xong có chút tức giận, nói: “Không một đứa nào khiến cho người khác yên tâm hết, chẳng ra thể thống gì cả!” Nói xong thì rời đi.

Kiến Minh đã làm xong bài, cậu nhóc vội vàng gọi: “Cha! Cha định đi tìm các anh ạ?”

Vương Văn Quảng quay đầu lại hơi mất kiên nhẫn nói: “Đúng, con có chuyện gì sao?”

Kiến Minh lắc đầu nói: “Cha! Con nói cho cha biết, anh cả có lẽ đang ở trong căn nhà lụp xụp của bên phòng nghiên cứu chỗ phía sau khu nhà tập thể nhà chúng ta. Anh hai và anh Diệp Trình không thích khoảng sân trống của sân tập thể, chê quá nhỏ, chắc đến công viên ở đối diện đường lớn để đánh bóng rổ rồi!”

Vương Văn Quảng ngẩn người, cười nói: “Được, cảm ơn con nhé, con không cần quan tâm đến chuyện của các anh nữa đâu, con cứ học đi!”

Bước ra khỏi cánh cửa lớn của nhà mình, đi đến hành lang của khu nhà tập thể, chốc lát lại có người chủ động chào hỏi anh, Vương Văn Quảng gật đầu coi như đáp lời. Lúc này anh đã bình tĩnh lại, nếu như Kiến Dân thật sự đang ở cùng với Lưu Lỵ Lỵ, làm bậc cha mẹ anh nhất định không thể nào mà trực tiếp đến tìm như vậy được.

Như vậy có thể sẽ gây ra hậu quả ngược lại với những gì anh suy tính.

Nghĩ đến đây, Vương Văn Quảng đi thẳng đến công viên trung tâm phố, rất dễ dàng tìm thấy Vương Kiến Quốc đang đổ mồ hôi đầm đìa vì chơi bóng rổ.

Lúc anh vừa đến, Kiến Quốc với một động tác linh hoạt xoay người dẫn bóng, thoát khỏi đội viên của đối phương, sau đó không hề chọn cách chuyền bóng, mà hai tay dùng sức dội bóng. Quả bóng rổ vẽ ra một đường parabol đẹp mắt ở trên không trung và rơi vào rổ một cách chắc nịch.

Đồng đội bên cạnh Kiến Quốc vui mừng hoan hô chạy đến chỗ thằng bé.

Bình Luận (0)
Comment