Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 719 - Chương 719:

Chương 719:

Vương Văn Quảng không hề có tâm tư mà xem những đứa trẻ đánh bóng, anh cau mày gọi: “Vương Kiến Quốc!”

Vương Kiến Quốc đang cười vui mừng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn, người đứng ở phía đó không xa chẳng phải cha của mình sao?

Kiến Quốc lập tức sợ sệt, vội nói với Diệp Trình một câu rồi chạy nhanh qua đó.

Vương Văn Quảng trợn trừng mắt nhìn rồi nói: “Nhị Bảo! Còn mười mấy ngày nữa đến kỳ thi cuối kỳ rồi, lần trước cha đưa đề bài thi cho con con không hề làm đúng hết, sao còn có thể có tâm trạng để đi đánh bóng rổ chứ?”

Bởi vì đã từng sống riêng cùng với cha hơn một tháng, Kiến Quốc đã hiểu rõ được tính tình của cha, rất có kinh nghiệm đối phó với cha. Tình trạng giống như hiện giờ thì không nên biện bạch, chỉ cần giữ im lặng là được.

Tuy rằng cha có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm đó chính là không thích nhiều lời, không vì một chuyện mà nói đi nói lại nhiều lần.

Quả nhiên, sau khi im lặng vài phút, Vương Văn Quảng đổi chủ để khác: “Nhị Bảo, anh trai con đâu?”

Vương Kiến Quốc trộm nhìn biểu cảm của cha, xác nhận rằng cha không biết chuyện của anh cả, do dự rồi trả lời: “Lúc con đi đánh bóng thì anh cả vẫn còn ở nhà, giờ anh không ở nhà ạ?”

Vương Văn Quảng nhìn về phía Kiến Quốc, rất chắc chắn thằng bé đang nói dối, trợn mắt nhìn thằng bé rồi nói: “Con nghĩ xem anh con có thể đi đâu, lập tức đi tìm anh con về đây cho cha, cha đợi các con ở nhà!”

Kiến Quốc nhanh chóng nghe lời.

Vương Văn Quảng về đến nhà đã hơn mười giờ rồi, cả nửa buổi sáng đôn đáo chuyện các con, sáng nay anh ăn đồ mặn đến giờ vẫn còn chưa kịp uống ngụm nước, lấy gói cà phê ở trong ngăn kéo ra pha cho mình một cốc. Uống hết, anh lại pha thêm cốc nữa, lần này anh chưa uống xong, Kiến Dân và Kiến Quốc đã về.

Hai cậu nhóc thiếu niên đều thấp thỏm lo lắng, có điều trên đường về nhà hai anh em đã bàn bạc với nhau những gì cần nói, cũng không phải quá lo sợ.

Nhưng Vương Văn Quảng không hề hỏi câu gì, cũng không nổi giận, ngược lại còn cười nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo mệt rồi đúng không, có muốn uống cà phê không?”

Kiến Dân Kiến Quốc nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu.

Vương Văn Quảng một hơi uống hết chỗ cà phê còn lại, hỏi thêm: “Các con đã làm xong bài tập chưa?”

Thật ra hai người sớm đã làm xong bài tập rồi, nhưng Kiến Dân lại rất thông minh liền nói: “Còn có hai tờ đề thi chưa làm, bây giờ con sẽ đi làm ngay!”

Kiến Quốc thẳng thắn trả lời: “Cha, bài tập con đã làm xong rồi!”

Vương Văn Quảng có chút không hài lòng nhìn cậu bé, nói: “Vậy con chờ chút, giờ cha sẽ ra cho con mấy đề bài để con làm!”

Vương Kiến Quốc lặng lẽ thở dài.

Triệu Trân Trân vì để dạy thêm cho Kiến Xương, cuối tuần cũng chỉ đến lớp học tại chức nửa ngày. Cô đeo chiếc cặp chéo nặng trĩu trên vai về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng: Kiến Dân và Kiến Quốc trườn dài trên bàn làm bài tập một cách nghiêm túc lạ thường, trong khi Vương Văn Quảng ngồi trên ghế ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hai cậu con trai.

Duy chỉ có Kiến Minh là bình thường, cậu nhóc đã học cả một buổi sáng cùng với Lý Mẫn Tuệ, còn có rất nhiều điểm kiến thức cần phải tiêu hóa, tạm thời không làm bài tập, mà đang xoay linh tinh hai khối rubik ở trên tay.

Triệu Trân Trân cảm thấy sắc mặt của chồng có chút bất thường, cô cười nói: “Văn Quảng, hôm nay anh không đến trường tăng ca à, cơm trưa để em nấu nhé. Đại Bảo, Nhị Bảo, Tứ Bảo, các con muốn ăn gì nào?”

Vương Văn Quảng chỉ chăm chú giám sát các con, giơ tay lên nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ rồi, có chút áy náy nói: “Em có mệt không, để anh nấu cho!”

Kiến Dân nhìn về phía mẹ chỉ cười mà không nói gì. Kiến Quốc thì có chút ham ăn, sớm đã chú ý đến miếng giăm bông chưa ăn ở trong nhà bếp mà bà thím mang đến, lập tức nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn canh giăm bông!”

Bình Luận (0)
Comment