Kiến Minh đặt rubik xuống, cũng gật đầu nói: “Con cũng muốn ăn canh giăm bông!”
Triệu Trân Trân gật đầu, đặt chiếc cặp chéo xuống rồi đi vào trong bếp.
Vương Văn Quảng liếc nhìn về phía cậu con trai đáng phải lo lắng của mình, rồi cũng đi theo vợ vào nhà bếp.
Hai vợ chồng vừa nấu cơm vừa bàn bạc chuyện của các con, chuyện chính vẫn là việc của Kiến Dân.
Cho dù Vương Văn Quảng nói rất có cơ sở, nhưng Triệu Trân Trân vẫn không để tâm cho lắm. Giờ cô đang nghĩ lúc cô mười hai tuổi, ngày nào cũng buồn rầu vì cơm ăn không no. Cô chỉ có hai người bạn bên cạnh một người bạn nữ, một người bạn nam, nhưng trong mắt cô, căn bản chẳng có sự khác biệt gì, đều là những người bạn tốt cùng nhau làm việc cùng nhau hái quả dại.
Trước đây lúc còn ở tiểu học nông trường, ngoài việc học những môn học trong chương trình cấp ba ra thì cô còn đọc khá nhiều sách. Có vài quyển là sách hiệu phó Dương và Lý Duy Thanh giới thiệu, có những quyển do cô tự đến cửa hàng sách để mua. Vì để dễ dàng hơn trong việc tham gia vào ngành nghề giáo dục, cô đã đọc rất nhiều những quyển sách như “Tâm lý giáo dục học”, mặc dù những nội dung ở trong sách dành cho thanh thiếu niên không nhiều, nhưng cô xem xét tình hình của Kiến Dân thì bản thân vẫn không nên can thiệp là tốt nhất.
“Văn Quảng, có thể Kiến Dân nhà mình ngoài việc cảm thấy Lưu Lỵ Lỵ đáng thương ra thì nhất định cũng đã nảy sinh thiện cảm tốt với cô bé, nhưng em cảm thấy sự thiện cảm này hoàn toàn không giống những gì anh nghĩ. Em lấy một ví dụ nhé, nếu như Lưu Lỵ Lỵ là một bạn nam, Kiến Dân cảm thấy cậu bé rất đáng thương, cũng rất thích cậu bé đó và luôn đem đồ ăn đến cho cậu bé, vậy thì anh cảm thấy chuyện này như thế nào? Nhất định anh sẽ cảm thấy là Kiến Dân chúng ta làm rất đúng, là một đứa trẻ lương thiện có đúng không?”
Vương Văn Quảng cảm thấy những lời vợ nói có tình có lý, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đây chỉ là một giả thiết, Lưu Lỵ Lỵ không phải bạn nam, mà là một cô bé có ngoại hình xinh xắn.
Anh cau mày nói: “Trân Trân, anh không hề lo lắng đến chuyện khác, chỉ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học của Kiến Dân, thằng bé sắp sửa thi lên cấp ba rồi!”
Triệu Trân Trân cảm thấy chồng cô lo lắng quá mức, cô nói: “Văn Quảng, anh lo lắng điều gì chứ? Con chúng ta thi lên cấp ba nhất định sẽ không có vấn đề gì, trước giờ Kiến Dân luôn thể hiện rất tốt. Hơn nữa, hiện giờ lên đại học vẫn là chế độ tiến cử, chỉ cần kỳ thi chính trị đạt yêu cầu thì việc thi lên đại học của hai đứa Kiến Dân và Kiến Quốc có thể hoàn toàn yên tâm. Anh đừng kiểm soát các con quá chặt chẽ, việc học ở độ tuổi này ắt hẳn quan trọng, nhưng cũng không thể đè nén tính cách của chúng được!”
Vương Văn Quảng vừa cắt giăm bông vừa nhỏ nhẹ nói: “Trân Trân, em nói xem, tổ công tác đã giải tán cả, người đó cũng không còn nữa. Những người như chúng ta đã khôi phục lại được thân phận, tình thế có phải rất nhanh sẽ thay đổi đúng không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Sao có thể dễ dàng thế chứ? Hiện giờ sự tính toán của bên trên chính là giai đoạn đấu tranh đã gặt hái được thành quả nhất định, đã có thể kết thúc được một chặng đường. Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là nâng cao đời sống xây dựng của nhân dân, nỗ lực xây dựng xã hội chủ nghĩa để quần chúng nhân dân sống những ngày tháng tốt đẹp hơn. Nhưng không một ai dám phủ nhận công việc trước đây, cho nên đến ngay cả thị trưởng Trần cũng không dám thả hết những người ở nông trường ra!”
Vương Văn Quảng có chút thất vọng, anh vốn cho rằng tình thế bây giờ sẽ càng ngày càng tốt lên, những giảng viên và nhân viên của trường anh rất nhanh sẽ có thể được thả, các trường học khắp nơi cũng đều quay về trật tự bình thường. Dưới những tiền đề đó, khôi phục lại chế độ thi đại học ban đầu chắc sẽ là chuyện được giải quyết trong thời gian sớm nhất.
Tính thời gian, có thể vừa kịp lúc Kiến Dân và Kiến Quốc thi đại học, đến lúc đó, những đứa con của anh sẽ bỏ xa những bạn học cùng tuổi ở lại phía sau.
“Vậy nói như thế thì những người khác còn phải chịu đựng sao?”