Dĩ nhiên số kinh phí học tập này chính phủ không thể nào chịu trách nhiệm, sẽ do bọn họ tự mình lo liệu. Về điểm này thì hiệu phó Dương không lo, trong tay ông ta có một khoản tiền kiếm được từ việc mở lớp dạy thêm hè, trưởng nông trường Vương cũng đồng ý rằng nông trường có thể chịu trách nhiệm một phần.
Lần này danh tiếng trường tiểu học nông trường đã trở nên nổi tiếng, rất nhiều phụ huynh đã tìm đến ông ta. Có người thì đến xin cho con học lớp một, có người thì đến để chuyển trường, ai đến ông ta cũng không từ chối, đều lần lượt tiếp nhận.
Chỉ là ông ta không ngờ đến, chuyện này được truyền đến Bình Thành. Sau khi Lư Chí Vĩ biết tin, anh ta vậy mà đã đem chuyện này viết vào trong báo cáo công việc nộp cho Vương Quế Sinh.
Gần đây tại thị chính, phó thị trưởng La trở nên cực kỳ được chú ý, vì liền một lúc được phân cho hai trợ lý.
Tổng thư ký Phí và chị Giang đều là những người gạo cội của thị chính, còn nhớ trước đây Lư Chí Vĩ từng được điều đến làm việc mấy tháng ở Bình Thành.
Điều khiến cho Triệu Trân Trân ngạc nhiên là, ấn tượng của họ dành cho Lư Chí Vĩ rất tốt, đặc biệt là chị Giang, đối với một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như vậy chính là khen lấy khen để.
Có lẽ chịu thiệt một lần sẽ học hỏi được kinh nghiệm, lần này Lư Chĩ Vĩ đến Bình Thành quả thực đã giác ngộ ra rất nhiều. Anh ta không hề mượn danh tiếng cha mình để ở lại trong nhà của thị trưởng Trần, mà ngoan ngoãn ở lại căn phòng ký túc xá đơn lẻ mà thị chính phân cho.
Không những thế, trong công việc cũng thật thà hơn rất nhiều. Ngoài việc làm tốt công việc mà phó thị trưởng La giao cho, anh ta còn chủ động chịu trách nhiệm những công việc thường ngày.
Nhưng anh ta không hề giành lấy những việc mà cần phải xuất đầu lộ diện.
Rất nhanh sau đó, Lư Chí Vĩ và một trợ lý khác của phó thị trưởng La là trợ lý Thái có mối quan hệ thêm thân thiết. Hai người không những hợp tác rất vui vẻ trong công việc mà sau khi tan làm còn cùng nhau ăn uống.
Trợ lý Thái là người bản địa, lúc nhỏ nhà anh ta có hai chiếc thuyền đánh cá. Anh ta rất sành ăn, đặc biệt là các loại hải sản tươi, có kinh nghiệm nhiều hơn so với Lư Chí Vĩ nên dẫn anh ta đi ăn không ít đồ ngon.
Phần lớn ai cũng đều thế cả, sau khi đã thỏa mãn cơn đói nếu như lại có thêm rượu làm xúc tác thì đầu óc sẽ hoàn toàn mất đi cảnh giác, sẽ rất dễ dàng nói ra những lời thật lòng.
Mấy năm qua sự nghiệp của Lư Chí Vĩ không được thuận lợi, trong lòng luôn có một tâm trạng nơm nớp lo lắng. Lúc còn ở thủ đô anh ta luôn coi thường những người kém cỏi hơn mình, những người giỏi giang hơn thì anh ta lại không muốn kết giao, cứ thế lâu dần bạn bè của anh ta ngày càng ít đi.
Cho dù chỉ có một hai người bạn nhưng anh ta cũng không dám tùy tiện nói ra hết những tâm sự trong lòng.
Nhưng hiện giờ thì khác, anh ta không còn ở thủ đô nữa, ở Bình Thành gần như là không có ai quen biết anh ta, hơn nữa nói thật ra thì anh ta cũng sẽ chẳng ở lại đây lâu. Nói thẳng ra thì nơi này chỉ là một bước đệm trong con đường quan trường của anh ta.
Mối quan hệ giữa anh ta và trợ lý Thái không có bất kỳ xung đột lợi ích gì, cho dù có nói với anh ta cũng chẳng sao. Mấy năm nay mặc dù sự nghiệp không được thuận lợi nhưng cũng có chút thu hoạch, chính là đã có thể kìm nén tính tình hơn so với trước đây, hơn nữa bất kể lúc nào cũng không để mất đi chừng mực. Dù uống đã ngà ngà say nhưng Lư Chí Vĩ cũng không nói ra những chuyện không nên nói.
Chủ nhiệm Lư trước đó đã học khôn hơn rồi, trợ lý Thái vốn là một người tài giỏi, có người có năng lực như vậy làm trợ lý, trong chốc lát gánh nặng của phó thị trưởng La đã được giảm bớt.
Ông ta căn bản không cần lo lắng về một số việc nhỏ nhặt, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa.