Trên thực tế thì Lư Chí Vĩ đã lo lắng quá nhiều, trình độ của Triệu Trân Trân không có vấn đề gì, chính những sinh viên này mới có vấn đề rất lớn. Hầu như không ai trong số họ có thể giải quyết mấy câu hỏi ứng dụng cuối cùng, đa số đều bỏ trống. Mặc dù một vài người đã cố gắng trả lời, nhưng lối suy nghĩ của họ hoàn toàn sai lầm.
Chỉ mất hơn một giờ để điểm số được đưa ra, lúc này phó thị trưởng La sau khi chợp mắt một lúc đã đến hiện trường.
Kết quả khiến ông ta có chút bất ngờ, không phải tất cả đều thất bại như mong đợi. Vẫn có một nữ sinh viên đã vượt qua kỳ thi với sáu mươi mốt điểm.
Phó thị trưởng La tuyên bố ngay tại chỗ: “Các bạn học, tôi sẽ thực hiện những gì đã nói trước đó, tôi sẽ báo cáo tình hình của nữ sinh viên này với trường học của các bạn, để họ nhanh chóng thực hiện và cấp chứng chỉ tốt nghiệp cho sinh viên này! Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Các học sinh thi trượt nhìn nhau, cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng của mình, tất nhiên không có ai dễ dàng rời đi.
Phó thị trưởng La cười nói: “Mọi người không phải cũng muốn lấy bằng tốt nghiệp sao? Hiện giờ chỉ có một cách duy nhất đó là vượt qua kỳ thi. Như vậy đi, tôi sẽ giúp các bạn một chút nữa, để nhà nhà trường chọn ngày tổ chức thi bù cho các bạn. Nếu như vượt qua kỳ thi bù, vậy thì có thể lấy bằng tốt nghiệp!”
Mặc dù trong lòng mọi người không đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, vì thế họ sôi nổi thể hiện sự đồng ý.
Tuy nhiên, trên thực tế nhà trường rất rõ trình độ của họ, không thể giải quyết bằng cách thi bù. Vì vậy, không chỉ sắp xếp thời gian thi bù vào tận một tháng sau để họ có đủ thời gian ôn tập, mà hạn mức tối thiểu cuối cùng cũng được nới lỏng. Nếu vẫn trượt thi bù, những người này thực sự sẽ bị ở lại một lớp. Sẽ phải ở lại học cùng với sinh viên khóa sau, nhưng những quyền lợi liên quan sẽ không còn, không chỉ mất đi khoản trợ cấp tám tệ hàng tháng mà còn không được ở trong ký túc xá của trường.
Tất nhiên, nếu sau một năm vẫn không thể nhận được bằng tốt nghiệp, vậy thì bạn muốn đi hóng mát ở đâu thì đi!
Mặc dù quá trình xử lý khá phức tạp, nhưng thực sự cần thiết phải làm như vậy. Đại học là nơi bồi dưỡng nhân tài, không phải là chỗ cho những kẻ tầm thường học hành tạm bợ. Nhiều người học hành không chăm chỉ, hoặc bản thân họ hoàn toàn không có tư cách vào đại học, nếu đã vào đại học mà không lấy được bằng tốt nghiệp thì cũng thật lãng phí công sức!
Điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho rất nhiều người, dù họ có phí tâm sức để vào được đại học, nhưng kỹ năng của bản thân không đủ mạnh thì cũng vô ích.
Đương nhiên, bởi vì có sự kiên trì của Vương Văn Quảng mà kỳ thi tuyển sinh của đại học Bình Thành năm nay vô cùng nghiêm ngặt. Đặc biệt là đối với những học học sinh xã hội đó, tài liệu và thư giới thiệu thôi là chưa đủ, còn phải làm kiểm tra tại chỗ. Nếu trượt thì dù nền tảng chính trị có vững đến đâu nhà trường cũng không nhận.
Mặc dù rất nhiều người bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ỉu xìu rời đi.
Cũng chính vì điều này mà số lượng sinh viên mới tuyển vào không quá nhiều, nhưng mặt bằng chung trình độ rất cao, tám mươi phần trăm là học sinh cấp ba, học sinh xã hội chỉ chiếm một phần nhỏ.
Sau khi hoàn thành một sự kiện lớn như vậy, tâm trạng của Vương Văn Quảng rất tốt. Lúc này đã là cuối tháng bảy, kỳ nghỉ hè của bọn trẻ cũng đã qua một nửa.
Bữa tối hôm đó sau khi ăn xong, cả nhà đang tận hưởng sự mát mẻ trong sân, Vương Văn Quảng bổ nửa quả dưa hấu ra và vui vẻ tuyên bố: “Nhị Bảo, Tam Bảo, cha đã hoàn thành xong công việc tuyển sinh cho trường học. Bởi vì mẹ của các con quá bận rộn, cho nên bắt đầu từ ngày mai, cha sẽ phụ trách dạy kèm bài tập cho các con, được chứ?”