Kiến Quốc và Kiến Xương đột nhiên cảm thấy dưa hấu trong miệng không còn ngọt nữa, hai cậu bé bốn mắt nhìn nhau, rất muốn nói không.
Vương Văn Quảng đưa miếng dưa hấu cho vợ, nói: “Trân Trân, thời gian em đi công tác đã định chưa?”
Triệu Trân Trân mỉm cười, nói: “Ngày mai thị trưởng Trần muốn đến huyện Huệ An, ngày kia còn có một cuộc họp, nên em đoán sớm nhất cũng phải đến ngày kia. Tới lúc đó chuyện trong nhà tất cả phải nhờ anh rồi!”
Kiến Xương vội vàng hỏi: “Mẹ ơi! Mẹ sắp đi đâu vậy ạ?”
Triệu Trân Trân mỉm cười trả lời: “Mẹ phải đi Thượng Hải một chuyến, nhiều nhất là sáu bảy ngày sẽ về, mẹ sẽ mang quà về cho các con!”
Kiến Xương có chút không vui, vừa nghĩ tới việc mẹ đi rồi, chỉ có thể để cha dạy học, bất luận thế nào cũng không vui nổi. Kiến Quốc cũng có ý nghĩ tương tự. Nhưng Kiến Minh chớp đôi mắt tròn xoe, vừa cắn một miếng dưa lớn, vừa bắt đầu nghĩ xem muốn quà gì.
Kiến Dân ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cha ơi! Ngày trước cha luôn nói muốn đưa chúng con đi Thượng Hải chơi, vậy bao giờ thì đi ạ?”
Kiến Quốc cũng nhớ ra cha quả thực nói không ít hơn một lần, lúc này đột nhiên có một ý tưởng nói: “Cha! Hay là cha đưa chúng con đi đi, cả nhà ta cùng đi!”
Kiến Xương cảm thấy đề nghị này rất hay, đặt miếng dưa hấu đang ăn dở xuống nói: “Ý tưởng này hay quá, nhà mình cùng đi đi cha!”
Triệu Trân Trân mỉm cười nhìn bọn trẻ và cảm thấy đề nghị này có thể cân nhắc một chút. Nhưng Vương Văn Quảng lập tức từ chối, nói: “Thời tiết nóng thế này đến Thượng Hải làm gì? Ở đó nóng nực như vậy, nếu các con muốn đến Thượng Hải, cha cũng không từ chối, nhưng đợi đến kỳ nghỉ đông rồi tính!”
Kiến Quốc và Kiến Xương đều vô cùng bất mãn bĩu môi.
Kết hôn đã nhiều năm như vậy, Triệu Trân Trân biết Vương Văn Quảng không thích mùa hè. Bởi vì anh có chút ám ảnh về sự sạch sẽ, thời tiết như bây giờ mỗi ngày ít nhất phải tắm hai lần. Bởi vì Bình Thành gần biển, so với những nơi khác thì mùa hè ở đây không nóng lắm. Kiếp trước cô đã từng tới Thượng Hải, quả thực phồn hoa hơn Bình Thành rất nhiều, nhưng mùa này thực sự vừa oi bức vừa nóng nực.
Vậy nên cô cười nói: “Lần này mẹ đi lịch trình công tác rất bận rộn, sợ rằng không có thời gian ở bên các con. Không bằng nghe lời cha các con, chúng ta đợi đến cuối năm, mẹ và cha đều được nghỉ rồi nhà mình cùng đi với nhau, có được không?”
Bốn đứa trẻ chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chu Thục Bình nghe được việc Triệu Trân Trân lại phải đi công tác nên rất lo lắng vấn đề ăn uống của bốn đứa trẻ.
“Trân Trân! Cháu cứ nói với Văn Quảng, bảo nó không cần ngại, bây giờ thím cũng không bận, cứ đưa bọn trẻ đến nhà thím ăn cơm đi!”
Triệu Trân Trân cười với bà, nhỏ giọng nói: “Thím à, thím không biết thôi! Bây giờ Văn Quảng đã biết nấu ăn rồi. Rau xào, thịt hầm, bánh bao hấp, bánh nướng áp chảo đều biết làm, hơn nữa nấu cũng không tệ! Khoảng thời gian này cháu không có thời gian, hầu như đều là anh ấy nấu cơm!”
Chu Thục Bình cũng vui vẻ cười nói: “Trân Trân à, từ lâu thím đã nhìn ra, cháu là người có phúc khí!”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy vận may của mình thật tốt. Linh Ngọc có phải sắp sinh rồi đúng không thím?”
Nhắc tới con gái, tâm trạng của Chu Thục Bình càng tốt hơn, cười ha hả nói: “Còn không phải sao, nhiều nhất còn một tháng nữa, bụng của con bé bây giờ đã rất lớn rồi!”
Triệu Linh Ngọc kết hôn vào năm ngoái, chồng cô ấy là kỹ sư của một nhà máy dược phẩm, trông vô cùng đứng đắn ngay thẳng, gia đình cũng có điều kiện khá. Cha mẹ đều là cán bộ của cục an ninh, một người em chồng cũng đã lập gia đình. Hai vợ chồng trẻ bọn họ chung sống rất hòa thuận. Mang thai vốn là đã một niềm vui lớn, đặc biệt cô ấy còn là song thai.
Triệu Trân Trân thân mật hỏi: “Vậy Linh Ngọc ăn uống vẫn tốt chứ?”
Mang thai là một chuyện vui lớn, nhưng đối với phụ nữ mang thai mà nói, có lúc lại là một cửa ải, phải vượt qua hàng loạt khó khăn.