Chu Thục Bình thở dài nói: “So với cháu ngày đó thì tốt hơn nhiều. Nhưng ăn cũng không được bao nhiêu, lúc nào cũng chán ăn, ngay cả cơm thím nấu cũng chê!” Mặc dù miệng phàn nàn con gái mình, nhưng ngữ điệu vẫn tràn đầy hạnh phúc.
Triệu Trân Trân nói: “Thím à, cháu nghe nói bánh ngọt ở Thưởng Hải làm rất ngon, đợi cháu trở về sẽ mang một ít về cho Linh Ngọc thử!”
Chu Thục Bình cũng vì chút đồ mà đến. Nhưng không phải vì bánh ngọt, bà cười nói: “Trân Trân, trước đây Linh Ngọc rất giản dị, bình thường cũng chỉ ăn mặc giống cháu! Nhưng từ sau khi kết hôn con bé đã thay đổi biết chăm chút hơn nhiều. Nghe nói cháu sắp đi Thượng Hải nên đặc biệt dặn thím đến nhờ cháu, con bé muốn mua một chiếc áo khoác len màu vàng lông ngỗng hai hàng cúc và một chiếc khăn quàng cổ hiệu Y Nhân. Kiểu dáng và màu sắc cháu cứ chọn mua là được!”
Triệu Trân Trân mỉm cười đồng ý.
Chu Thục Bình là một người rất hay lo lắng, sau khi cháu gái đi công tác, bà đặc biệt chạy đến thăm đúng tầm bữa ăn thì phát hiện Vương Văn Quảng thực sự cũng coi như biết nấu ăn, bốn đứa trẻ ít nhất không bị bỏ đói. Mặc dù như vậy, bà vẫn dành một buổi chiều để hấp và rửa sạch nhân đậu, chiên với mỡ và đường, rồi làm một chiếc bánh nhân đậu bằng nửa thúng tre gửi qua.
Bốn đứa trẻ đều thích món bánh do bà làm, ngay cả Vương Văn Quảng sau khi nếm thử cũng nói rất ngon, đặc biệt là nhân đậu ngọt thanh, ngon hơn hẳn những loại bán ở cửa hàng thực phẩm phụ bình thường.
Mặc dù công việc tuyển sinh của trường học đã kết thúc, Vương Văn Quảng cũng tương đối rảnh rỗi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có việc gì làm.
Hơn nữa việc cả ngày nhìn chằm chắm bốn đứa trẻ còn nhàm chán hơn anh tưởng tượng.
Kiến Dân là người đầu tiên nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn của cha mình, sau khi ăn trưa, cậu bé thận trọng nói: “Cha! Con ra ngoài chơi với Diệp Trình một lúc được không?”
Vương Văn Quảng nhìn bên ngoài mặt trời như thiêu như đốt, cau mày nói: “Được, nhưng con phải trở về trước hai giờ nhé!”
Kiến Quốc cũng vội vàng nói: “Cha ơi, con đi cùng anh nhé!”
Vương Kiến Dân trong lòng không vui lắm, nhưng nếu lúc này bày tỏ ý kiến phản đối không biết chừng sẽ lộ bí mật, vì vậy gật đầu nói: “Được. Tam Bảo, em đi không?”
Mặc dù Vương Kiến Xương cũng thích chơi cùng các anh, nhưng thằng nhóc không thích chơi bóng rổ vào mùa hè. Hơn nữa so với các anh, thằng nhóc có chút thấp bé, kỹ năng bóng rổ không tốt. Trong tình huống bình thường, sẽ không có đội nào muốn cho thằng nhóc chơi cùng, chuyện này cũng khiến trong lòng thằng nhóc rất không thoải mái.
Kiến Xương lắc đầu nói: “Anh cả, trời nóng lắm, em không muốn đi!”
Vương Văn Quảng ngáp một cái, gập cuốn sách trong tay lại và đi vào phòng để chợp mắt.
Kiến Dân và Kiến Quốc nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc đi ngang qua phòng bếp, Kiến Dân không nhịn được mà đi vào, từ trong tủ lấy ra một hộp cơm, cầm trên tay một hộp bánh nhân đậu đỏ.
Vương Kiến Quốc không vui nói: “Anh à! Đồ trong nhà anh tự lấy cho người khác là không đúng!”
Kiến Dân lườm thằng bé một cái, nói: “Trong rổ còn nhiều bánh đậu như vậy, còn không đủ cho em ăn sao?”
Những ngôi nhà trong khu tập thể của viện nghiên cứu hàng không vũ trụ mặc dù dột nát nhưng cảnh quan rất tốt. Cây cối bên trong không có người cắt tỉa, cây nào cũng tươi tốt vì vậy vậy có rất nhiều bóng râm khá mát mẻ. Khi Kiến Dân và Kiến Quốc đến thì Lưu Lỵ Lỵ và Từ Xảo Xảo đã ở đó, hai cô bé đang thì thầm nói chuyện!
Kiến Dân chia bánh đậu cho hai cô bé, Lưu Lỵ Lỵ cắn một miếng nói: “Vương Kiến Dân! Món bánh này ngon quá, còn ngon hơn nhiều so với ở cửa hàng thực phẩm phụ!”
Từ Xảo Xảo ăn mấy miếng liền, cũng nói: “Đúng vậy, quả thực rất ngon! Nếu như đi bán ngoài chợ, nửa cân một tệ nhất định sẽ bán rất chạy!”
Vương Kiến Quốc ngẩn ngơ, hỏi: “Sao đắt thế?”
Từ Xảo Xảo lườm thằng bé một cái nói: “Không tính là đắt đâu, thím của tớ cũng làm bánh đậu, còn không ngon như thế này, cũng bán nửa cân giá một tệ, mỗi sáng mang đi bán cũng có thể bán hết sạch!”