Kiến Quốc trầm ngâm gật đầu.
Văn Văn Quảng và Triệu Trân Trân được coi là bậc cha mẹ rất hào phóng, nghĩ rằng các con đã lớn nên mỗi tuần đều sẽ cho một ít tiền tiêu vặt. Bình thường Kiến Dân và Kiến Quốc thường mua văn phòng phẩm mà không cần suy nghĩ, nhưng gần đây Kiến Quốc rất muốn mua một thứ, mà thứ này tiền tiêu vặt không giải quyết được.
Vương Kiến Quốc và Lưu Lỵ Lỵ là bạn cùng lớp nên không cảm thấy cô bé có gì đặc biệt, thích ríu rít buôn chuyện giống những cô gái khác, học tập cũng không có gì nổi bật. Từ Xảo Xảo lại càng không ổn, thành tích còn không thuộc hàng đầu, đi học lúc nào cũng đi muộn về sớm. Nói tóm lại một câu, Kiến Quốc cảm thấy không có gì để nói với hai cô bé này.
“Anh ơi, em đi tìm Diệp Trình đánh bóng, anh đi không?”
Kiến Dân nhìn bên ngoài nắng như thiêu đốt, cảm thấy giữa trưa chơi bóng thì quá ngốc, liền nói: “Anh không đi đâu! Kiến Quốc, em cũng đừng chơi bóng quá lâu, một lát nữa anh sẽ về nhà!”
Vương Kiến Quốc gật đầu rồi đi.
Sau khi Kiến Quốc rời đi, một mình Kiến Dân có chút không thoải mái khi ngồi đối mặt với hai cô gái, đặc biệt là Từ Xảo Xảo, vừa ăn bánh đậu vừa hỏi những câu mà cậu bé không muốn trả lời.
“Vương Kiến Dân, có phải thức ăn nhà bạn rất ngon không? Mỗi ngày đều ăn thịt hả?”
Từ khi có xã viên lên thành phố bán đồ, bữa cơm nhà họ quả thực được cải thiện rất nhiều. Cha Vương Văn Quảng lại có tính thèm ăn, cứ cách dăm ba bữa lại đi mua thịt gà, vịt, cá. Tính ra quả thực ngày nào cũng ăn ít nhất một bữa thịt.
Kiến Dân gật đầu.
Từ Xảo Xảo ngưỡng mộ không thôi, nói: “Ôi trời, nhà các cậu thật là tham nhũng! Chả trách thím của tớ nói nhà các cậu lại muốn lên mặt rồi!”
Vương Kiến Dân cảm thấy lời nói của Từ Xảo Xảo không dễ nghe cũng không đúng, cau mày nói: “Bạn học Từ Xảo Xảo, tiền nhà chúng tớ mua thịt đều là tiền lương của cha mẹ tớ, cho nên không thể gọi là tham nhũng! Hơn nữa trong khu tập thể ngày nào cũng có người ăn thịt, ít nhất cũng phải một nửa. Chú thím của cậu cũng thường xuyên ăn thịt, chỉ là cậu không được ăn, đúng không?”
Kiến Dân không chỉ học giỏi mà còn có óc quan sát rất tốt. Sở dĩ cậu bé nói như vậy thứ nhất là vì mấy lần cha cậu đã nói buổi sáng ra ngoại ô mua đồ luôn có thể gặp được người quen. Thứ hai là có khi tan học cậu bé không về nhà luôn mà cố ý đi vòng quanh cả khu tập thể, mũi của cậu bé vô cùng nhạy bén, đến mức có thể ngửi thấy mùi thịt rán và thịt hầm của bất kỳ nhà nào.
Còn về tình hình của Từ Xảo Xảo, trước đây Lưu Lỵ Lỵ đã nói không ít.
Từ Xảo Xảo bĩu môi không nói lời nào.
Lưu Lỵ Lỵ thấy Kiến Dân không vui, vội vàng trách cô bạn của mình: “Xảo Xảo, cậu đừng đi quá xa, cái gì gọi là tham nhũng? Cậu phải hiểu tham nhũng là để phê phán những phần tử bất chính, bọn họ tiêu tiền của quần chúng nhân dân để bản thân hưởng thụ mới gọi là tham nhũng! Hơn nữa cũng không thể nói là lên mặt được, cha mẹ tớ nói chú Vương và dì Triệu đều là người có năng lực, hơn nữa đối xử với mọi người cũng rất hòa nhã, cậu nói như vậy đến tớ nghe còn tức!”
Từ Xảo Xảo ngại ngùng cười với Lưu Lỵ Lỵ, nói: “Tớ… Tớ không có ý gì khác, chỉ là tò mò nên hỏi thôi.”
Lưu Lỵ Lỵ không để ý đến cô bé, mà có chút áy náy mỉm cười với Kiến Dân.
Vương Kiến Dân cảm thấy mình không cần ở lại thêm nữa, cầm hộp cơm rời đi.
Khi đi qua quảng trường nhỏ, không thấy Kiến Quốc và Diệp Trình chơi bóng, thấy trời còn sớm, cậu bé đi tìm em trai ở công viên bên ngoài nhưng kết quả lại không tìm thấy. Sau khi về nhà lại phát hiện Kiến Quốc đã ở nhà.
Vương Văn Quảng tỉnh dậy sau khi chợp mắt, cắt quả dưa hấu cất trong thùng. Sau khi cùng các con ăn dưa xong, lại bắt đầu dạy Kiến Quốc và Kiến Xương học bài. Thực sự hiện giờ thành tích của Kiến Quốc không kém gì Kiến Dân, đặc biệt là kỳ kiểm tra vừa rồi đã đứng nhất toàn trường. Nhưng là cha của bọn trẻ, Vương Văn Quảng rất hiểu sự khác biệt ở đây.