Lấy một ví dụ đơn giản, một bài kiểm tra cả Kiến Dân và Kiến Quốc đều được một trăm điểm. Nhưng Kiến Dân thi được một trăm điểm là bởi vì tổng số chỉ có một trăm điểm, còn Kiến Quốc thi được một trăm điểm là thể hiện trình độ cao nhất của cậu bé, trong đó còn có thêm yếu tố may mắn. Nếu như đổi bài kiểm tra tổng điểm là hai trăm điểm thì Kiến Dân có thể vẫn được điểm tối đa, còn Kiến Quốc chỉ có thể được một trăm tám mươi điểm hoặc thấp hơn.
Nhưng vấn đề của Kiến Quốc chả là gì so với Kiến Xương.
Đầu óc của Vương Kiến Xương hơi chậm trong các môn văn hóa, đặc biệt là toán học. Người bình thường dạy, thằng nhóc đều cảm thấy tốc độ quá nhanh, bao gồm cả thầy giáo và bạn học ở trường, cũng chỉ có tốc độ giảng bài của mẹ là vừa phải. Chẳng hạn thằng nhóc nghe không hiểu, Triệu Trân Trân sẽ không lộ ra biểu hiện chán ghét, mà sẽ kiên nhẫn hơn, giảng thêm một lần cho thằng nhóc. Do đó Kiến Xương không thể quen được với tốc độ giảng bài của cha.
Vương Văn Quảng cảm thấy, anh giảng đã đủ chậm rồi.
“Tam Bảo, câu này con biết làm không?”
Vương Kiến Xương dùng ánh mắt vô tội nhìn cha một cái, nhỏ giọng nói: “Không ạ, cha có thể giảng lại một lần được không?”
Vương Văn Quảng hít một hơi thật sâu và gật đầu.
Kiến Quốc ở bàn bên cạnh vừa xem trước các bài học của lớp 9 vừa quan sát kĩ sự tương tác giữa cha và Kiến Xương.
Thực tế mỗi lần đều không làm thằng bé thất vọng.
Lúc này, trên mặt cha tràn đầy sốt ruột cùng chán ghét, nhưng cũng phải cố gắng kìm nén sự tức giận. Thằng bé ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy rất sảng khoái. Nhưng thằng bé mới mười ba tuổi, còn là một đứa trẻ chứ không phải người lớn, cũng không giỏi che giấu cảm xúc. Mấy lần trước thằng bé bày ra dáng vẻ hả hê, điều này không chỉ chọc giận cha mà ngay cả Kiến Xương cũng không vui, cảm thấy anh hai đang cười nhạo mình.
Bởi vậy, Vương Kiến Quốc cố gắng ra vẻ nghiêm túc, không để người khác phát hiện trong lòng thằng bé đang cười thầm.
“Tam Bảo, lần này có lẽ con nghe rõ rồi chứ?”
Thật sự đoạn cuối cùng Vương Kiến Xương vẫn có chút không hiểu, nhưng thằng bé liếc nhìn vẻ mặt u ám của cha, không dám đưa ra ra yêu cầu giảng thêm một lần nữa mà khẽ gật đầu.
Vương Văn Quảng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm và nói: “Được rồi. Vậy con làm mấy câu hỏi dưới này đi!”
Kiến Xương cúi đầu bắt đầu giải câu hỏi, Vương Văn Quảng nhấp một ngụm trà lạnh, liếc mắt nhìn Vương Kiến Quốc nói: “Nhị Bảo, con có thể xem hiểu sách giáo khoa lớp 9 không?”
Da thịt trên mặt Vương Kiến Quốc gần như tê dại, thằng bé cười với cha, mang theo vài phần đắc ý nói: “Cơ bản có thể hiểu ạ!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi cha!”
Kiến Quốc gật đầu, lập tức nhờ chỉ dạy mấy chỗ không hiểu.
Vương Văn Quảng đọc kỹ một lượt các điểm kiến thức, kiên nhẫn giải thích một lượt cho Kiến Quốc, cuối cùng còn kiên nhẫn hỏi: “Nghe hiểu chưa? Có cần cha giảng lại một lượt không?”
Kiến Quốc lắc đầu nói: “Con hiểu rồi, con bắt đầu làm sách bài tập đây cha, nếu có chỗ nào không biết làm con sẽ hỏi cha!”
Vương Văn Quảng gật đầu, lần đầu tiên nhận thấy Kiến Quốc thì ra lại thông minh đỡ lo như vậy.
Bất kì chuyện gì cũng cần phải có sự so sánh, nhưng Vương Kiến Xương học kém nhất trong số các anh em như vậy, lúc này tâm trạng vô cùng tệ. Vốn không giải được câu hỏi bản thân đã rất buồn rồi, sự tương tác của cha và anh hai như vậy lại trực tiếp tát thẳng vào mặt thằng nhóc. Mặc dù thằng nhóc còn nhỏ, nhưng cũng rất giữ thể diện.
Vì vậy, khi Vương Kiến Xương gặp khó khăn ở câu hỏi cuối cùng, thằng nhóc rất bướng bỉnh không có ý định hỏi ý kiến của cha mình. Thay vào đó, thằng nhóc mở sách giáo khoa ra và đọc đi đọc lại, sau khi làm việc chăm chỉ trong nửa giờ, cuối cùng đã giải quyết được câu hỏi.
Vương Văn Quảng không làm phiền thằng nhóc, nhưng trong lòng lại thở dài.
May thay về hội họa Kiến Xương lại có năng khiếu hơn người, nếu không thật sự khó khăn.