Cả chiều nay biểu hiện của Kiến Quốc đều vô cùng tốt, không giống như trước đây, một lúc lại đói, một lúc lại khát, một lúc lại muốn đi vệ sinh. Thằng bé hoàn toàn mải mê đọc sách làm bài tập, không biết trời đã tối từ lúc nào.
Vương Văn Quảng từ trên ghế đứng dậy nói: “Nhị Bảo, Tam Bảo, nghỉ ngơi một chút đi, cha đi nấu cơm!”
Không biết tại sao, vợ Triệu Trân Trân không có nhà, sự hứng thú của anh dành cho nấu nướng đã giảm đi hơn nửa. Mỗi bữa đều nấu đơn giản nhất có thể. Buổi tối anh dự định nấu mì, có nước sốt thịt băm buổi sáng, khi nấu mì anh cắt một chút dưa chuột vào, vớt ra lại trộn với nước sốt thịt, ăn rất ngon.
Chỉ là buổi sáng đã ăn như vậy rồi.
Kiến Quốc gấp sách lại và cười nói: “Cha ơi! Tối nay chúng ta ăn gì vậy? Có cần con giúp cha nhóm lửa không?”
Kiến Minh đang chơi rubik bên cạnh, nghe thấy vậy vội vàng nói: “Cha ơi, con muốn ăn bánh bao thịt băm!”
Vương Văn Quảng theo bản năng định từ chối, nhưng Kiến Dân cũng nói: “Cha ơi, con cũng muốn ăn bánh bao, nước sốt thịt băm buổi sáng cha làm vẫn còn nhiều, thêm một ít rau nữa là có thể làm nhân rồi!”
Nước sốt thịt băm và thịt băm sốt là hai thứ hoàn toàn khác nhau, nhưng nước sốt thịt băm mà Vương Văn Quảng làm lại không giống người bình thường. Khẩu vị của anh thanh đạm, không ăn được những thứ quá đậm nên nước sốt thịt băm không khác thịt băm sốt của nhà khác làm là mất, thịt thái hạt lựu rất nhiều, nước sốt thì rất ít.
Cho thêm ít rau nữa quả thực có thể làm bánh bao thịt băm.
Anh thở dài, sáng nay anh đã cố tình làm thêm một ít sốt thịt băm để ăn thêm hai bữa. Vốn anh còn muốn sáng mai lại ăn thêm một bữa mì.
Trước đây Vương Văn Quảng là người kĩ tính, tuyệt đối không thể ăn cùng một món đến bữa thứ hai. Nhưng sau khi ở nông trường mấy năm, những năm tháng vất vả phải ăn thức ăn không khác nhau là bao, bây giờ anh cũng không còn quá quan tâm tới mấy chuyện ăn uống nữa.
Kiến Dân nhận thấy cha không quá tình nguyện, cười nói: “Cha ơi! Cha nói xem mẹ ở Thượng Hải sẽ ăn món gì nhỉ?”
Có rất nhiều món ngon ở Thượng Hải. Trong một khoảnh khắc, Vương Văn Quảng lại nhớ đến món bánh nhân thịt áp chảo, bánh bao hấp, bánh nướng áp chảo, hoành thánh nhân rau thịt, bánh gạch cua vàng, bánh hải đường. Còn có món sườn kho tộ, bánh trôi nước mà ngày trước đã được bà ngoại nấu cho ăn, đột nhiên cảm thấy rất đói.
Vương Văn Quảng mỉm cười, nói: “Lúc này nói không chừng mẹ của con cũng đang ăn bánh bao, chúng ta mau làm thôi, Kiến Dân con nhào bột nhé?”
Vương Kiến Dân gật đầu.
Vương Văn Quảng cắt nhỏ cải thảo và hành lá cho vào nước sốt thịt, đổ một ít dầu mè vào. Kiến Xương ghé sát vào chậu ngửi, vui vẻ nói: “Thơm quá, đợi làm xong bánh bao nhất định sẽ rất ngon!”
Tối hôm đó, sau khi hấp một nồi bánh bao thịt băm lớn, Vương Văn Quảng nhúng tay vào nước lạnh rồi lấy bánh bao ra, nhưng bọn trẻ cũng không sợ bỏng, tranh nhau ăn.
Điều khiến Vương Văn Quảng không ngờ tới là hương vị của bánh bao rất ngon, bột mà Kiến Dân nhào rất mềm, khi cắn vào cẩn thận nếm thử, mùi thơm của nước sốt tràn ngập cả khoang miệng. Cắn một miếng lại muốn cắn thêm miếng nữa, gần như cả một chiếc bánh bao trắng mập mạp đã bị gặm sạch.
Anh ăn liền ba cái, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng ăn ba cái. Kiến Xương ăn hai cái rưỡi, Kiến Minh ăn một cái rưỡi. Cả một nồi bánh bao lớn đã bị năm cha con ăn sạch hơn một nửa.
Lúc này Kiến Quốc chủ động đề nghị: “Cha ơi! Cha có muốn ăn canh trứng không? Con đi nấu canh trứng nhé?”
Vương Văn Quảng ngồi im không động đậy, nhưng vẫn gật đầu. Ăn bánh bao nếu như có thêm một bát canh nóng hổi vậy thì dễ chịu biết bao.
Kiến Dân sợ em nấu không ngon, nói: “Nhị Bảo, anh đi với em!”
Canh trứng rất dễ nấu, luộc vài lát dưa chuột, đập trứng vào rong biển khô, sau đó thêm chút nước bột đao hòa vào, đun sôi lại cho muối và dầu mè. Hai anh em người châm lửa người nấu, rất nhanh đã xong một nồi.