Nhưng cũng vì đó mà cơ thể có nhiều bệnh tật, mấy ngày trước vì phong thấp và vết thương ở lưng tái phát phải đi bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng, bây giờ mới đến nhà xưởng đi làm. Không ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện lớn như thế này!
Hơn bốn triệu tệ, gần như bằng một phần tư lợi nhuận một năm của nhà xưởng, đây là tài sản chung thuộc về nhân dân và quốc gia!
Cuộc họp buổi sáng ông cũng coi như cũng hiểu rõ, trước đây công xưởng bọn họ ban đầu phải tốn giá cao đặt mua máy móc nước ngoài. Tất nhiên là chủ nhiệm Tùy có chút hoài bão tuổi trẻ, nhưng còn có một nguyên nhân chủ yếu nhất đó là vị trưởng phòng Tiền này khéo léo dụ dỗ, khen loại máy nước ngoài này có một không hai, giống như là một bông hoa tươi người gặp người thích. Quả thực là anh ta vô cùng vô trách nhiệm với công việc!
Phải biết rằng mặc dù công ty mậu dịch của bọn họ là sản nghiệp khu vực ba của nền kinh tế thuộc Ủy ban Kinh tế thương mại, nhưng cấp bậc, lương, đãi ngộ của nhân viên công tác vẫn theo biên chế của nhà nước.
Ban đầu khi thành lập công ty mậu dịch, Trưởng ban Hoàng của Ủy ban Kinh tế thương mại đã long trọng phát biểu chuyện này trong đại hội. Mục đích thành lập công ty mậu dịch không phải là làm ăn kiếm tiền mà là phục vụ những đơn vị phía dưới của bọn họ, giới thiệu kết nối những công xưởng này của bọn họ mua những thiết bị sản xuất vừa tiên tiến lại tiết kiệm của nước ngoài! Tuyệt đối không cho phép có hành vi thổi phồng và giả dối trong quá trình tiêu thụ, từ đó mang đến tổn thất kinh tế không cần thiết cho công xưởng và quốc gia.
Còn về trưởng phòng Tiền nhảy dù này, bởi vì phó xưởng trưởng Lưu dưỡng bệnh không gặp mặt mấy lần nhưng hai ngày này, Từ Chấn Sơn đã báo cáo cho ông mấy lần về chuyện Phòng Tiêu thụ rồi. Lần nào cũng tố cáo trưởng phòng Tiền này quá độc tài, làm việc độc đoán lộng quyền.
Phó xưởng trưởng Lưu có ấn tượng không tệ với Từ Chấn Sơn, mặc dù người này có chút tật xấu nhưng cũng coi như tài giỏi. Cậu ta nói có hơi phóng đại nhưng cơ bản vẫn chân thật. Nhưng Trưởng phòng Tiền lại khác, anh ta nhảy dù đến, đối với một công xưởng mà nói, vị trí trưởng phòng Phòng Tiêu thụ này rất quan trọng. Phó xưởng trưởng Lưu không yên tâm nên ông để cấp dưới điều tra vị trưởng phòng Tiền này một chút.
Không ngờ thật sự tra ra được không ít vấn đề, hơn nữa vấn đề của người này rất nghiêm trọng!
Nhưng trước khi vấn đề mua máy móc chưa bị vạch trần, phó xưởng trưởng Lưu chưa tìm ra được lý do thích hợp để tra xét tài sản riêng của vị trưởng phòng Tiền này.
Phó xưởng trưởng Lưu không định vòng vo, trưởng phòng Tiền vừa bước vào đã vỗ thật mạnh lên bàn, chấn động khiến cho cốc trà đặt phía trên suýt nữa rơi xuống đất.
“Anh nói tôi nghe chuyện công ty Deke rốt cuộc là chuyện gì?”
Từ khi trưởng phòng Tiền đến xưởng bông nhà nước, tự cho rằng mình là người được bên trên điều xuống, người bình thường đều không để mắt ngoại trừ xưởng trưởng Tạ, ai anh ta cũng không coi ra gì.
Vị phó xưởng trưởng Lưu này trông tuổi cũng không ít, cơ thể cũng hết sức không tốt, đoán chừng hai năm nữa sẽ về hưu. Hơn nữa nghe nói trong xưởng không phân công quản lý công việc cụ thể.
Cho nên anh ta sững sờ đứng trước bàn của phó xưởng trưởng Lưu, đẩy kính trên sống mũi, nói: “Xưởng trưởng Lưu, công ty mậu dịch đều làm việc theo quy định, công ty Deke đã hợp tác với chúng ta rất nhiều năm rồi, bây giờ máy móc công xưởng chúng ta đặt mua còn chưa đến sao có thể nhận định là không tốt được?”
Phó xưởng trưởng Chu cũng đã từng chất vấn vấn đề này trong cuộc họp nhỏ nhưng lập tức bị Tạ Trường Xuân phản bác. Ông ta nói, mọi chuyện đều phải nghĩ theo chiều hướng xấu mới có thể chuẩn bị tốt. Chỉ cần có một phần trăm khả năng cũng phải nghĩ mọi cách bảo vệ, không để tổn thất tài sản quốc gia.