Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng thằng bé rón ra rón rén đi vào trong sân, giấu chiếc giỏ tre trong phòng tiện ích đối diện với nhà bếp.
Hôm sau thằng bé lại tới chợ vào sáng sớm để bán bánh đậu đỏ và bán được bảy tệ một cách thuận lợi.
Tuy nhiên sự việc rất nhanh đã bị bại lộ.
Vương Kiến Quốc trở về nhà rất vui vẻ, tối qua Vương Văn Quảng đọc sách quá muộn nên lúc này mới tỉnh dậy, đang đứng trong sân đánh răng. Thấy thằng bé từ ngoài đi vào cũng không hỏi nhiều mà lấy tiền và phiếu ăn ra dặn thằng bé tới nhà hàng mua sữa đậu và bánh quẩy.
Khi cả nhà đang ăn sáng cùng nhau, thím Chu Thục Bình đột nhiên đến.
“Thím đến rồi, thím đã ăn sáng chưa?” Vương Văn Quảng kéo một cái ghế ra, lại định đổ sữa đậu nành vào bát trống.”
Chu Thục Bình cười híp mắt nói: “Văn Quảng, cháu đừng rót, thím đã ăn rồi! Sáng các cháu ăn cái này, buổi trưa định ăn gì?”
Vương Văn Quảng dự định ăn xong sẽ đến cửa hàng thịt xếp hàng mua một ít thịt tươi, lại nấu mì xào sốt thịt, liền nói: “Thím ăn cơm ở đây nhé? Cháu định nấu mì xào sốt thịt!”
Chu Thục Bình lắc đầu, nói: “Không đâu, thím chỉ thuận miệng hỏi thôi. Mặc dù mì xào sốt thịt ngon, nhưng cũng không thể ngày nào cũng ăn. Bây giờ rau tươi rất nhiều, để bọn trẻ ăn nhiều một chút cũng rất tốt!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Vâng, trưa qua ăn hoành thánh, tối hầm cá hoa vàng, trưa nay ăn mì, tối sẽ xào rau ăn!”
Chu Thục Bình nghe thấy thực đơn sắp xếp rất hợp lý, có vẻ không giống như lời Kiến Quốc nói. Nhưng bà cũng không để ý lắm, cười nói: “Vậy thì bọn trẻ có lộc ăn rồi! Đúng rồi, Kiến Quốc, bà cần dùng giỏ đựng bánh đậu đỏ hôm qua, con đi lấy cho bà đi!”
Vương Kiến Quốc sửng sốt một lúc, quay đầu chạy vào phòng tiện ích.
Tuy nhiên có chạy cũng không thoát, đợi cậu bé mang rỏ ra, Vương Văn Quảng mặt mày tối sầm hỏi: “Nhị Bảo! Giỏ bánh đậu đỏ hôm qua con mang đi đâu rồi, là tặng cho ai?”
Chu Thục Bình cũng nói: “Nhị Bảo! Con yên tâm, đừng sợ. Bà chỉ tò mò thôi, nhiều bánh như vậy, tại sao một chốc đã không còn? Có phải con bị người ta lừa không?”
Vương Kiến Quốc nhìn cha, lại nhìn bà, cảm thấy không thừa nhận không được, lập tức nhỏ giọng nói: “Không ai lừa con, con đã mang ra chợ bán!”
Kiến Minh vẫn không buông bỏ chuyện trước đó, lập tức thêm dầu vào lửa: “Anh hai, bánh đậu lần trước có phải cũng bị anh mang đi bán không?”
Kiến Quốc nhìn anh trai, Vương Kiến Dân ủ rũ không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều không đứng về phía thằng bé, mẹ lại không có ở nhà, trong lòng Vương Kiến Quốc có chút lo lắng, nói năng không mạch lạc: “Bánh đậu lần trước con chỉ bán ba mươi cái, cũng không chỉ có con, anh cả cũng lấy một hộp cho Lưu Lỵ Lỵ!”
Vốn dĩ Vương Kiến Dân đang nghĩ cách giúp em hai giải thích nhưng lại không nghĩ đến bị đâm trước một đao. Lập tức không vui trừng mắt nhìn em trai.
Kiến Quốc cũng ý thức được mình nói hớ nhưng đã quá muộn rồi.
Cơn thịnh nộ của Vương Văn Quảng nhanh chóng chuyển dời sang người con trai cả.
Thành thật mà nói đoạn thời gian gần đây vì để làm một người cha đủ tiêu chuẩn anh đã rất nỗ lực. Đối với sự nghi ngờ về chuyện Kiến Dân yêu sớm, anh không giống những phụ huynh khác khiển trách con cái mà thay vào đó kiên nhẫn nói chuyện với con. Xem xét tình hình lúc đó thì Vương Kiến Dân đã lắng nghe và kết quả thi tốt nghiệp cũng rất tốt, đứng thứ bảy toàn thành phố. Điều này khiến anh rất hài lòng.
Hơn nữa dựa theo quan sát khách quan của anh, đoạn thời gian gần đây đồ ăn trong nhà không bị ít đi, có thể thấy Kiến Dân và Lưu Lỵ Lỵ không còn liên lạc nữa.
Tuy nhiên bây giờ xem ra thực sự vốn không phải như thế.
Vương Văn Quảng phẫn nộ nói: “Vương Kiến Dân, con có biết là mình sai ở đâu không?”
Từ trước đến giờ ở nhà anh chưa bao giờ phát hỏa, hét to như vậy khiến cả bốn đứa bé sợ hãi. Nhất là đứa nhỏ nhất Kiến Minh cả người run lẩy bẩy, khối rubik trên tay cũng rơi xuống đất.
Sau vài giây im lặng, Kiến Dân cúi đầu nói: “Cha ơi, con không nên tự tiện lấy đồ của bà thím cho đi tặng cho người khác, nhất là khi chưa có sự đồng ý của cha!”