Mặc dù Kiến Dân đã nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình nhưng Vương Văn Quang vẫn không hài lòng nói: “Chỉ có như vậy thôi sao? Còn sai ở đâu nữa?”
Kiến Minh ở bên cạnh cẩn thận nghe cảm thấy anh cả nói còn thiếu sót, chẳng qua lúc này cha và anh cả đều im lặng cậu nhóc không nhịn được liền nói: “Anh cả! Bánh nhân đậu đỏ này là bà thím đưa cho chúng ta, nếu như anh muốn tặng cho người khác, thì chỉ một mình cha đồng ý là không được, còn có anh hai, anh ba và em cùng đồng ý mới được.”
Kiến Xương cũng nghĩ như thế nên gật đầu.
Kiến Minh thấy ý của nhóc không đủ rõ ràng lại nói thêm: “Sau này bà thím mang đồ ăn ngon đến, mặc kệ là đưa cho ai em cũng không đồng ý. Anh ba, anh thấy đúng không?”
Kiến Xương lại cùng ý kiến gật đầu.
Lúc này nhìn hai thằng em vô tích sự Vương Kiến Dân cảm thấy không còn lời nào để nói.
Thực ra cậu bé tặng bánh cho Lưu Lỵ Lỵ không có ý gì đặc biệt. Vì bận thi tốt nghiệp nên đã lâu rồi cậu bé không chủ động đi tìm Lưu Lỵ Lỵ. Nhưng Lưu Lỵ Lỵ đã đi tìm cậu bé hai lần, lần đầu mang cho cậu bé gói bánh quy nhỏ, lần thứ hai là hai viên kẹo sữa, nói những thứ này đều là dì của cô bé cho.
Bất luận là bánh quy hay kẹo sữa thì bên ngoài đều nhăn nheo, rất rõ ràng là được giấu trong túi quần.
Sau kì thi tốt nghiệp Kiến Dân không có bài tập hè nên rất rảnh. Tuy nhiên không hiểu sao cậu bé không muốn đi tìm Lưu Lỵ Lỵ chơi cho lắm. Lúc trước khi cha chưa chuyển công tác từ xã Anh Đào về đây, mẹ đi làm về rất muộn, cậu bé cảm thấy cùng Lưu Lỵ Lỵ nấu cơm rất thú vị đã học được rất nhiều kĩ năng nấu cơm. Tuy nhiên ngoài điều đó ra thì dường như không tính là có nhiều chủ đề để nói.
Vì vậy nghỉ hè rồi nhưng cậu bé không đi tìm Lưu Lỵ Lỵ.
Lần này muốn tặng bánh đậu đỏ cho cô bé một phần nguyên nhân là bà thím làm rất ngon, Lưu Lỵ Lỵ biết nấu ăn mà cũng thích ăn vặt nên nhất định thích ăn bánh đậu đỏ. Nguyên nhân thứ hai là cảm thấy đã rất lâu rồi không tìm cô bé.
Không ngờ lại bị em hại thảm rồi.
Thực tế Vương Kiến Dân là một cậu bé rất thông minh. Mặc dù từ trước đến giờ không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái nhưng hai ngày nay cũng đã suy nghĩ kỹ, cậu cảm thấy về sau mình và Lưu Lỵ Lỵ không cần thiết phải quá thân thiết.
Nhìn thấy cha có vẻ thực sự tức giận, cậu bé thành thật nói: “Cha yên tâm đi, về sau con sẽ không đi tìm Lưu Lỵ Lỵ nữa. Đợi sau khi khai giảng sẽ dồn toàn bộ sức lực vào việc học.”
Kiến Dân có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó là nói được làm được, nhất định không nói suông. Cậu bé nếu đã nói không đi tìm Lưu Lỵ Lỵ thì nhất định sẽ không đi tìm.
Vương Văn Quảng lúc này mới hài lòng gật đầu nói: “Không cần đợi đến lúc khai giảng, bắt đầu từ bây giờ đừng để những chuyện này làm lãng phí thời gian. Nghe hiểu rõ lời của ba chưa?”
Vương Kiến Dân mạnh mẽ gật đầu.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Kiến Dân, Vương Văn Quảng quay sang nhìn Kiến Quốc.
Vương Kiến Quốc đứng ở bên nơm nớp lo sợ, mặc dù biết không thoát khỏi liên quan vẫn mong chút may mắn. Nhưng lúc này bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của cha, cậu bé không khỏi rùng mình một cái.
“Nhị Bảo, con rất thiếu tiền đúng không?”
Kiến Quốc cẩn thận nhìn sắc mặt cha mình, cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời.
Thằng bé đã bí đến mức lén đi chợ bán bánh đậu đỏ, tất nhiên là thiếu tiền. Nhưng nếu trả lời như vậy có thể cha sẽ càng tức giận. Nhưng nếu trả lời là không thiếu tiền thì lại không thích hợp với hành vi của thằng bé.
Vương Kiến Quốc dứt khoát cúi đầu không nói chuyện.
Chu Thục Bình vốn là một người nuông chiều trẻ em, bà thấy Kiến Quốc bị dọa tới sắc mặt tái nhợt thì hòa giải nói: “Văn Quảng à, bọn trẻ cũng không làm chuyện gì quá sai trái, có lẽ chỉ là tò mò mà thôi. Kiến Quốc, con mau nhận sai với cha đi, lần sau đừng như vậy nữa.”
Vương Kiến Quốc cảm kích nhìn bà thím, đang định chuẩn bị tùy tiện nhận sai nhưng Vương Văn Quảng lại không đồng tình với cách nói này: “Thím à, bọn nhỏ nếu phạm lỗi thì phải kịp thời sửa chữa, nếu không lỗi nhỏ biến thành lỗi lớn, đợi phạm phải lỗi lớn thì đã muộn rồi!