Kiến Quốc, con nói thật đi, có phải con muốn mua cái gì nhưng không đủ tiền đúng không?”
Vương Kiến Quốc cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cha ơi, con muốn mua một quả bóng rổ, cửa hàng đối diện trường học của tụi con có bán, rất đẹp nhưng lại rất đắt, tận sáu tệ.”
Vương Văn Quảng thở ra một hơi, thì ra là do nguyên nhân này.
Lấy tiền đề là bảo đảm được thành tích anh ủng hộ việc vừa học vừa chơi, sau khi suy nghĩ anh nói: “Nhị Bảo, cha có thể cho con tiền mua bóng rổ, xem như là phần thưởng lần này con thi đứng nhất. Chỉ có điều con không thể giữ lại tiền bán bánh đậu đỏ này. Bánh này là bà thím của con làm nên tiền phải đưa lại cho bà.”
Chu Thục Bình nghe thấy thì liên tục xua tay.
Nhưng Vương Văn Quảng lại rất kiên trì yêu cầu Kiến Quốc lấy ra chín tệ hai hào xu mà thằng bé có được từ việc bán bánh.
Vương Kiến Quốc xấu hổ nói: “Xin lỗi bà thím, con không nên bán những chiếc bánh đậu đỏ bà dày công làm ra.” Vừa nói vừa đưa tiền cho bà.
Chu Thục Bình có chút bất ngờ hỏi: “Nhị Bảo! Mấy cân bánh đậu đỏ mà bán được nhiều tiền như vậy sao?”
Kiến Quốc gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, bà không biết đâu, trên chợ có rất nhiều người, cái gì cũng có bán, bán cái gì cũng dễ. Ngày đầu tiên con đi có một thím thử bánh xong mua hết tất cả hai mươi chín cái bánh đậu đỏ!”
Chu Thục Bình cũng thường đi chợ buổi sáng để mua đồ đương nhiên biết ở chợ rất náo nhiệt. Nhiều người mua đồ không tiếc tiền, nhìn thấy là tranh thủ mua vì sợ không mua được. Nhưng thật không ngờ bánh mà mình làm ra lại được hoan nghênh như vậy.
Bà cười gật đầu nói: “Văn Quảng, thím phải đi đưa cơm trưa cho Linh Ngọc nên thím đi trước đây. Các cháu, mấy hôm nữa bà lại làm đồ ăn ngon cho mấy đứa, có muốn ăn bánh quẩy không?”
Bốn đứa bé đều đồng thanh đáp có.
Sau khi Chu Thục Bình rời đi, Vương Văn Quảng nhìn Vương Kiến Quốc với ánh mắt không hài lòng nói: “Nhị Bảo, cha hy vọng đây là lần cuối cùng, lần sau đừng mắc sai lầm tương tự. Con bây giờ vẫn chỉ là đứa trẻ, đừng đặt tâm trí vào việc làm thế nào để kiếm tiền, hơn nữa nếu là yêu cầu hợp lý và chính đáng cha sẽ ủng hộ các con!”
Anh nói được làm được, lập tức mở ngăn kéo đếm sáu tệ đưa cho Kiến Quốc.
Kiến Xương và Kiến Minh ghen tị mở to mắt.
Vương Kiên Quảng gõ bàn nói: “Bốn đứa các con đều nghe cho kĩ, lấy kết quả thi cuối kì làm chuẩn, cha yêu cầu không cao, chỉ cần đứng đầu lớp thì có thể đưa ra một yêu cầu. Chỉ cần không quá đáng cha đều sẽ đáp ứng!”
Kiến Minh vội vàng hỏi: “Cha ơi, như nào thì được xem là không quá đáng ạ?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Nếu là yêu cầu mua đồ thì không được vượt quá mười tệ. Nếu như là yêu cầu khác, sau khi cha và mẹ bàn bạc nếu hợp lý thì có thể đáp ứng.”
Kiến Minh trầm ngâm gật đầu nói: “Cha ơi kì thi lần này con cũng đứng thứ nhất, con có thể đưa ra một yêu cầu được không?”
Vương Văn Quảng gật đầu.
Kiến Minh suy nghĩ, quần áo, đồ dùng, đồ chơi cậu nhóc đều không thiếu, chỉ là gần đây mẹ đi công tác rồi, cha nấu cơm rất chán. Điều này rất không tốt, mặc dù cậu nhóc không phải là một đứa bé ham ăn nhưng cũng không thích các món ăn mỗi bữa cứ lặp đi lặp lại nên thử nói: “Cha ơi lúc mẹ ở nhà cha luôn làm những món ăn ngon. Sau khi mẹ đi cha có phải rất buồn đúng không?”
Vương Văn Quảng sửng sốt, Triệu Trân Trân đã đi được bảy tám ngày rồi, anh thực sự rất nhớ cô, nhưng nói là buồn thì cũng không đến nỗi đó nên cười nói: “Không có, cha rất tự do cũng rất vui!”
Kiến Minh bĩu môi, cảm thấy người lớn rất thích nói dối, lại không dám vạch trần cha mình chỉ nói: “Có phải cha không thích bọn con đúng không?”
Vương Văn Quang sửng sốt nghi hoặc nói: “Không có, tuyệt đối không có chuyện này!” Nói xong cảm thấy chưa đủ rõ ràng nên bổ sung: “Cha không thiên vị, đều thích cả bốn đứa!”
Mặc dù Kiến Quốc vừa được cha cho sáu tệ để mua bóng rổ nhưng cũng tỏ ra vô cùng nghi ngờ về câu nói này.