Kiến Xương càng không cần phải nói, quy định này của cha có vẻ rất công bằng thực ra lại rất không công bằng. Anh cả từ nhỏ đã thông minh, thành tích hai năm gần đây của anh hai cũng rất tốt đều có thể đứng nhất, còn em tư thì không cần nói. Chỉ có thằng nhóc, đừng nói đến đứng đầu lớp mà ngay cả tiến vào top năm cũng rất khó!
Vì vậy những lời mà cha nói, Kiến Xương căn bản không tin!
Kiến Minh vui vẻ cười nói với cha: “Cha ơi, nếu cha đã thích bọn con tại sao lại không nghiêm túc làm cơm cho bọn con? Khi mẹ ở nhà ngày nào cha cũng làm đồ ăn ngon mà! Yêu cầu của con là cha nghiêm túc làm đồ ăn ngon cho bọn con. Con muốn ăn gà hầm!”
Vương Văn Quảng thầm thở dài.
Vốn tưởng rằng bọn trẻ lớn rồi, nhỏ nhất là Kiến Minh cũng tám tuổi rồi, đáng lẽ việc chăm sóc bọn trẻ sẽ đơn giản hơn lúc nhỏ, không ngờ thực tế thì so với lúc trước càng hao tâm tổn trí hơn. Anh có bệnh sạch sẽ nhẹ, trong nhà luôn sạch sẽ sáng sủa. Mỗi ngày phải quét dọn ít nhất một lần, còn phải phụ đạo cho Kiến Quốc và Kiến Xương học hành, nhất là Kiến Xương đặc biệt khiến cho người khác phải bận tâm. Ngoài ra anh còn muốn dành thời gian để xem sách chuyên ngành, làm gì còn thời gian và tâm tư đặt vào chuyện nấu cơm?
Các con đã lớn rồi rất khó quản lý, Kiến Minh cũng đã biết đề xuất yêu cầu rồi.
Vương Kiến Dân liếc em tư một cái cười nói: “Chỉ cần là đồ cha làm thì con đều thích ăn. Nếu các em muốn thay đổi đồ ăn thì anh có thể nấu, thực ra anh cũng biết làm không ít đồ ăn, bánh nướng, bánh bao, sủi cảo, anh đều biết!”
Vương Văn Quảng liếc nhìn con cả vài lần, rồi lại đưa ánh mắt nhìn ba đứa em.
Lúc trước anh cho rằng nuôi dạy con cái khác với quản lý cấp dưới, nhưng gần đây anh dựa vào tình cảm và sự kiên nhẫn để cảm hóa bọn trẻ dường như không nhận được kết quả tốt. Hơn nữa anh sắp không chống đỡ nổi nữa, cứ ôm đồm như vậy chi bằng dùng biện pháp khác. Đúng lúc Kiến Dân vừa hay chủ động nhận việc là một cơ hội tốt.
Vương Văn Quang gật đầu và nói với ba đứa bé: “Mấy đứa phải học tập anh của các con, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến ăn. Nếu đã như vậy cha dứt khoát phân chia công việc trong nhà. Đại Bảo và cha phụ trách nấu cơm. Nhị Bảo phụ trách quét nhà, lau bàn và quét sân. Tam Bảo phụ trách rửa bát. Tứ Bảo phụ trách đổ rác. Các con đều chú ý không được phép chiếm dụng thời gian học tập. Cha sẽ cho các con một gợi ý thiết thực. Những công việc này tốt nhất là buổi sáng thức dậy làm một lần, đợi đến tối trước khi đi ngủ thì kiểm tra lại một lần, như vậy sẽ rất thoải mái!”
Nhưng ngoài Kiến Dân thì ba đứa trẻ còn lại đều cảm thấy không thoải mái.
Kiến Quốc và Kiến Xương đều cảm thấy công việc giao cho Kiến Minh quá ít, đổ rác cũng quá đơn giản, đi ra đầu ngõ quẹo hai mươi mấy mét là đến trạm xử lý ném vào là xong, không đến năm phút đã hoàn thành.
Kiến Minh cũng không hài lòng, càng lớn cậu nhóc càng yêu thích sạch sẽ, nhưng sự yêu thích sạch sẽ của cậu nhóc không giống người khác. Kiến Minh là một người rất lười, cậu nhóc ghét tất cả nhưng công việc chân tay. Nhất là những việc giống như đổ rác, bẩn thỉu, cậu nhóc không muốn làm chút nào.
Nhưng nếu đổi với các anh thì việc của anh hai quá mệt, của anh ba thì rửa bát dính đầy dầu mỡ, còn việc của anh cả thì cậu nhóc không làm được và cũng không có hứng thú.
Vương Kiến Dân nhìn ba đứa em trai lập tức trở nên bơ phờ thì giật giật khóe miệng, rất vui vẻ nói: “Cha ơi, sáng mai chúng ta làm bánh kẹp hành chiên trộn với dưa leo và cháo kê nhé? Những món này con đều biết làm, một mình con làm cũng được. Cha đi chợ sáng mua một con gà và ít tôm, Tứ Bảo muốn ăn gà. Buổi trưa ăn gà hầm khoai tây, buổi tối ăn hoành thánh tôm có được không ạ?”
Vương Văn Quảng chưa gật đầu, Kiến Xương và Kiến Minh đã vui vẻ reo lên.