Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Vương Văn Quảng trở về từ chợ với chiếc xe đạp đầy ắp đồ. Không chỉ mua một con gà, hai cân tôm mà còn mua rất nhiều rau tươi. Anh để đồ vào nhà bếp, phát hiện Kiến Dân đã nướng một đĩa lớn bánh kẹp hành chiên, dưa chuột cũng làm xong rồi, cháo kê cũng đã chín.
Kiến Dân cẩn thận cho năm quả trứng luộc vào bát nước lạnh bóc từng quả một.
Vương Văn Quảng cười nói: “Đại Bảo thật giỏi!”
Bưng đồ ăn đến phòng chính phát hiện căn phòng cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Kiến Quốc đang dẫm lên ghế, tay cầm giẻ lau kính.
Cảnh này khiến cho Vương Văn Quảng vô cùng thoải mái, anh cười nói với Vương Kiến Quốc: “Nhị Bảo, ăn cơm thôi con, ăn xong lại lau tiếp.”
Kiến Quốc không đồng ý nói: “Chỉ còn lại hai mảng kính thôi cha, con làm xong ngay đây.”
Sau khi ăn sáng xong, Vương Văn Quảng đẩy bát đũa không cần quản.
Thời gian của Kiến Xương rất eo hẹp nên đã tìm một cái chậu lớn đặt tất cả đồ vào trong đó mang ra ngoài sân rửa sạch. Kiến Quốc lấy giẻ lau ra lau sạch bàn ăn, thấy sàn nhà hơi bẩn nên quét dọn lại sàn nhà luôn.
Vương Văn Quảng ngồi trên sô pha lật một quyển sách, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Sớm biết bọn trẻ cái gì cũng có thể làm thì nên làm như vậy từ sớm rồi!
Sau khi Kiến Xương rửa sạch nồi và bếp xong vẫn còn thời gian thì chạy sang phòng bên cạnh lấy đồ của mình thay ra chuẩn bị giặt và phơi khô. Kiến Minh nhìn thấy thế vội vàng nói: “Anh ba! Anh giặt quần áo giúp em được không?”
Liên quan đến việc giặt quần áo, tình hình bây giờ là ba đứa lớn tự giặt quần áo của mình, Vương Văn Quảng ngoài giặt quần áo của mình còn phải giúp Kiến Minh giặt quần áo. Nhưng anh giặt không cẩn thận, Kiến Minh chê cha giặt không sạch nhưng lại không muốn tự giặt quần áo của mình. Mỗi lần nhìn thấy Kiến Xương giặt quần áo đều nhân cơ hội đề ra yêu cầu.
Kiến Xương giặt quần áo rất cẩn thận, sẽ giặt bằng xà phòng hai lần. Kiến Minh rất thích mặc quần áo do anh ba giặt.
Vương Kiến Xương vốn có chút mệt mỏi, nhưng đối diện với gương mặt cười của em trai thì lại không thể từ chối, thở dài nói: “Được, em mang ra đây!”
Kiến Minh vui vẻ chạy vào nhà lấy quần áo bẩn của mình mang ra. Vương Văn Quang để ý hành động của Kiến Xương và Kiến Minh, anh đứng dậy đi vào phòng lấy hai bộ quần áo của mình ra và nói: “Tứ Bảo, cầm lấy cái này đưa cho anh ba bảo anh giặt giúp cha.”
Kiến Minh gật đầu.
Vương Văn Quảng lại ngồi trên sô pha, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước. Kiến Quốc đã làm xong việc đang xem trước sách giáo khoa lớp 9 của mình, anh do dự nói: “Nhị Bảo, đi pha cho cha một bình trà, nhớ dùng trà Long Tỉnh!”
Vương Kiến Quốc đặt sách xuống ngoan ngoãn đi pha trà cho cha mình.
Kiến Xương giặt một hồi, cuối cùng cũng giặt hết quần áo trước chín giờ đồng thời nhờ anh hai giúp đỡ phơi hết quần áo ngoài sân.
Không biết vì sao hôm nay Kiến Xương cảm thấy cha dạy thằng nhóc rất kiên nhẫn, có đề bài giảng giảng liên tiếp hai lần cũng không thấy phiền, hơn nữa còn chủ động giảng lại một lần. Chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Khi thằng nhóc làm bài tập, có những bài không biết làm cha cũng không lạnh lùng bảo thằng nhóc xem đáp án mà cẩn thận giải thích và các bước trả lời câu hỏi.
Kiến Xương thậm chí còn cảm thấy rằng nếu cha cứ giảng bài như thế này thì rất nhanh thằng nhóc có thể bắt kịp trình độ của mẹ.
Cứ như vậy trôi qua hai ba ngày Vương Văn Quảng cảm thấy vô cùng thư thái. Anh cảm thấy cách làm trước đây quá ngốc, cách làm bây giờ mới là đúng đắn nhất. Trẻ em tham gia lao động việc nhà được vận động ở mức nhất định, đối với cuộc sống cũng có nhiều lĩnh hội. Ví dụ như Kiến Dân, sau khi học cách làm bánh đậu đỏ cùng Chu Thục Bình, cậu bé tự mình làm một lần, bận rộn nửa ngày cuối cùng cũng làm ra thành phẩm. Đừng nói là dùng để tặng người khác, các em trai ăn nhiều cậu bé cũng đau lòng, bản thân cậu bé cũng không nỡ ăn.